Lý Ngư tạm thời an toàn ở dưới sông nhưng cậu không thể ngồi đợi Cảnh Vương đến cứu mình được vì nếu thổ phỉ muốn xử lý cậu thì không kịp rồi.
Ít nhất chuyến này đã chứng minh được rằng đám Đại Bảo không nằm trong tay bọn chúng, bọn thổ phỉ bắt được cậu, nhưng lại không biết được thân phận của cậu nên sẽ không lợi dụng thân phận của cậu đi uy hiếp Cảnh Vương, đây cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh.
Lý Ngư liên tục an ủi mình, buộc mình phải bình tĩnh lại một chút, cẩn thận cân nhắc tình cảnh hiện tại.
Trốn thì đương nhiên là cậu muốn trốn, cá người có đôi chân đi lại linh hoạt, hay là cậu đợi đến khi thổ phỉ không để ý rồi thừa dịp bỏ trốn thì sao nhỉ?
Có một tên thổ phỉ bước tới, Lý Ngư vội vã lao xuống nước để trốn.
Thổ phỉ nhìn thấy bóng dáng của cậu, gã ta mắng vài câu rồi vươn tay ra muốn bắt Lý Ngư.
Lý Ngư không muốn bị bắt, cậu bay lên đá một cú thật tàn nhẫn vào cánh tay của tên thổ phỉ.
Thổ phỉ bất thình lình bị đánh một cái, giận tím mặt, rút lưỡi dao sắc bên hông ra.
Lý Ngư nhất thời có chút hối hận khi rời khỏi tòa nhà mà không mang theo vũ khí bên người. Nhưng cậu quan tâm quá sẽ loạn nên không ngờ rằng mình sẽ bị thổi phỉ bắt, với cả cũng bởi vì cậu là cá người nên có lấy thì cũng không dùng được.
Nếu bây giờ có đuôi thì tốt rồi…
Cậu chưa bao giờ nhớ chiếc đuôi cá của mình nhiều như lúc này bởi sức của chân yếu hơn đuôi một chút. Tuy rằng nửa thân trên của cậu có vảy cá bảo vệ, nhưng nó vẫn không đủ khi phải đối mặt trước một con dao, mà cho dù cậu có muốn tát người thì vây cá ngắn cũn của cậu cũng với không tới.
Cậu vừa nghĩ như vậy, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thân thể cậu bỗng xảy ra biến hóa. Vốn cậu đang là cá hình người thì đột nhiên, th.ân dưới cậu nhẹ bẫng khiến cậu gần như phiêu dật.
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư nhẹ nhàng lắc một cái, xác thực cảm giác của cậu không sai, cái đuôi thật sự xuất hiện, lúc trước là cá người hay người cả thì, đều có thể duy trì cả ngày, không nghĩ tới ngày thứ ba làm nhiệm vụ lại là…
Tiết tấu thay đổi bừa bãi!
Đến rất đúng lúc, nhưng trước tiên phải giải quyết xong đám thổ phỉ trước mặt đã rồi nói!
Thổ phỉ chém một nhát về phía Lý Ngư, Lý Ngư linh hoạt trốn vào trong nước, khiến thổ phỉ làm thế nào cũng không bắt được cậu. Tên thổ phỉ giận đùng dùng lao xuống nước, Lý Ngư cố ý dùng chiếc đuôi được cậu giấu trong bóng tối khiến tên thổ phỉ lập tức ngã vào trong nước.
Không chờ gã bò lên, cậu đã giơ cao đuôi cá rồi đập xuống đầu gã. Gã thổ phỉ này ngay cả gọi cũng không kịp gọi, liền trực tiếp bị gõ ngất.
Lý Ngư vội vàng kéo gã thổ phỉ hôn mê ra phía sau tảng đá.
Nếu như lại thêm một tên thổ phỉ đến đây một mình thì cậu có thể sử dụng cách tương tự để giải quyết nhưng nếu là mấy tên thì e là con cá cậu đây không được rồi.
Hơn nữa, dù cái đuôi của cậu có thể gõ thổ phỉ nhưng nó lại không thể giúp cậu chạy trốn dễ dàng mà mục tiêu chính của cậu vẫn là trốn thoát.
Chờ chút, Lý Ngư chỉ mới nghĩ thoáng qua một chút lợi ích của đôi chân, liền lập tức phát hiện thân dưới của mình lại bắt đầu thay đổi, đuôi cá của cậu, biến lại thành chân người.
Lý Ngư: “……”
Chẳng lẽ có thể thay đổi hình dạng thường xuyên ư
Lúc Lý Ngư tỉnh táo lại, cậu chợt nghĩ thông và bình tĩnh lại.
Cậu bắt đầu tóm tắt mọi thay đổi trong ngày.
Lần đầu tiên là cá người, thật ra là lúc cậu vội vàng muốn chạy ra khỏi mật thất xem có phải là Đại Bảo hay không.
Lần thứ hai là người cá, là lúc cậu mãnh liệt muốn đánh bại bọn thổ phỉ.
Mới vừa rồi, cậu lại muốn dùng chân chạy trốn, lần thứ ba biến thành cá người.
Chẳng lẽ ngày cuối cùng có thể biến tới biến lui tùy theo ý muốn của mình sao?
Vậy thì cậu —— Siêu muốn biến thành con người!
Lý Ngư đợi một lúc lâu nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì, vây cá vẫn thì là vây cá mập mạp ngắn cũn, không thể bắt cũng không thể nắm.
Lý Ngư đoán mình nghĩ sai rồi, lúc mới đầu làm nhiệm vụ, cậu thử trộm dùng kỹ năng biến thành người nhưng hoàn toàn không làm được,, hệ thống hại cá vừa cấm skill thì hẳn sẽ không dễ dàng cho cậu dùng cách này hóa thành người nhỉ?
… Không thể biến thành một người hoàn chỉnh, vậy nếu biến thành một con cá thì sao?
Lần này chỉ có nghĩ bừa thôi, vậy mà đột nhiên tầm nhìn của cậu trở nên thấp đi, cơ thể cũng bị lùn xuống.
Lý Ngư:!
Có vẻ như chuyện nghĩ thành một con cá không phải là không được, vì cậu đã biến thành một con cá thiệt nè.
Lý Ngư không thể tin được, hình cá vẫn là hình nguyên bản, khăn vải trên người dùng để che lấp rơi xuống, cậu dễ dàng thoát khỏi.
Cả người biến thành cá là tiện lợi nhất. Lý Ngư trốn bên trong đám cây thủy sinh, lạnh lùng nhìn thổ phỉ.
Dù thế nào đi nữa, đám thổ phỉ này cũng sẽ không nghĩ đến con tin biến thành cá trốn đi, mà chỉ cho rằng con tin trộm trốn thôi.
Bọn thổ phỉ náo loạn một hồi, thấy huynh đệ lúc trước đi đùa giỡn con tin nửa ngày không có động tĩnh, hùng hùng hổ hổ tới tìm hiểu.
Chỉ thấy có một lão huynh đang nằm sấp trong con sông nhỏ, khăn vải trên người con tin còn đó nhưng người thì chả thấy đâu
“Chuyện gì xảy ra, người đâu?”.
Truyện Thám HiểmMột tên thổ phỉ tính nóng kéo cái tên đang ngất xỉu kia lên rồi cho mấy cái bạt tai.
Thổ phỉ ngất xỉu tỉnh lại, mắt mang mờ mịt, hiển nhiên lúc bị đuôi cá đập ngất gã đã chẳng thấy được cái gì.
“Còn đứng ngây ra đó ra làm cái gì, mau đuổi theo!”
Không biết là ai hét lên một tiếng, bọn thổ phỉ nhao nhao lao ra tìm con tin.
Lý Ngư nín thở một lúc.
Một tên thổ phỉ che mặt không đi theo những tên khác, mà một mình đi tới bờ sông nhỏ, nhìn một lúc, không nhìn ra cái gì.
Thổ phỉ này vẫn chưa chết tâm, gã ngồi xổm xuống mò mò dưới nước sông.
Lý Ngư cố gắng tránh khỏi tay gã, cũng là trong lúc vô tình nhìn lướt qua, cậu phát hiện trên tay người này có một vết thương, đặc biệt giống như vết răng của động vật.
Người này không mò được cái gì, liền muốn đứng lên, bên ngoài miếu hoang truyền đến tiếng người huyên náo.
Mấy tên thổ phỉ lúc trước chạy ra ngoài có mấy người lui về, kinh hoảng thất thố kêu to: “Quân sư, không tốt rồi, Cảnh Vương giết tới rồi! “
Thì ra người này chính là quân sư à, còn có, Lý Ngư hưng phấn vẫy vẫy đuôi, điện hạ nhà cậu đến thật nhanh, cuối cùng chàng ấy cũng tới cứu cậu rồi!
Vừa dứt lời, Cảnh Vương cả người đẫm máu đột nhập miếu hoang, một tên thổ phỉ kiên trì chống đao tiến lên, trực tiếp bị Cảnh Vương một kiếm chém chết.
Cảnh Vương sát khí đằng đằng, ánh mắt đáng sợ, ai ngăn cản bước chân của hắn hắn liền chém người đó, trong nháy mắt thổ phỉ lần lượt ngã xuống đất.
Thổ phỉ còn đứng, chỉ còn lại một mình quân sư.
Quân sư chậm rãi giơ tay lên, Lý Ngư cho rằng gã muốn đầu hàng, nhưng quân sư lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà ném một quả cầu sang!
Điện hạ cẩn thận!
Lòng Lý Ngư lòng như bị lửa đốt, khói thuốc này tỏa phát ra sẽ gây mê, cậu đã thử qua rồi, chỉ sợ Cảnh vương sẽ dính bẫy.
May mắn Cảnh Vương phản ứng cực nhanh, hắn nhấc trường kiếm lên hất quả cầu ra thật xa.
Quân sư rút kiếm xông lên chiến đấu với Cảnh Vương, Cảnh Vương đã chém giết một trận, nhất thời không thể chiếm thế thượng phong, Lý Ngư thấy vậy rất sốt ruột, vì sao Cảnh Vương tới cứu người mà không mang theo thị vệ?
Quân sư lấy kiếm chặn trường kiếm của Cảnh Vương, cách gần, trở tay lại lấy ra một gói bột phấn màu trắng, ném về phía Cảnh Vương.
Thằng chó này, quá không biết xấu hổ!
Lý Ngư gấp đến độ chỉ muốn biến thành người cá, xông tới đụng chết thằng chó dại không biết xấu hổ này.
Cảnh Vương lắc mình, giơ tay che mắt, lần này dường như là đã trúng kế.
Quân sư hừ cười hai tiếng, đánh rơi kiếm của Cảnh Vương, tiếp theo gã làm một động tác rất kỳ quái, định đâm vào bắp chân Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương vốn không nhìn thấy, thân hình lại biến hóa, lưu loát né tránh, vòng ra phía sau quân sư, hắn rút một thanh thủy thủ từ tay áo ra và, đâm vào lưng quân sư.
Loạt động tác này nhanh gọn chuẩn xác liền mạch, quân sư ám toán, ý đồ đâm vào chân Cảnh Vương, Cảnh Vương né tránh cùng phản kích, tất cả được thực hiện trong nháy mắt.
“Ngươi, ngươi không có…”
Quân sư đối diện với con ngươi ngăm đen của Cảnh Vương, trong một thời gian ngắn tỉnh ngộ lại, nhưng lời còn chưa dứt, Cảnh Vương liền chuyển động chủy thủ, đá gã về phía Tây Thiên.
Lý Ngư biến thành cá người một lần nữa, cậu lọ mọ bò dậy từ trong nước sau đó lao tới như đạn pháo, cậu muốn cứu chồng.
Nhưng khi phát hiện Cảnh Vương không có việc gì, hơn nữa g.iết chết quân sư, Lý Ngư: “…”
Cảnh Vương cũng phát hiện cậu, hắn mím môi, sải bước đi về phía cậu, càng đi càng nhanh.
Điện hạ…
Lý Ngư nhắm mắt lại theo bản năng.
Không phải cậu sợ Cảnh Vương mới giết thổ phỉ, mà là cậu sợ Cảnh Vương giận cậu.
Vì cậu nhất thời kích động mà rời khỏi bí trạch, chắc chắn Cảnh Vương phải tìm cậu vất vả lắm.
Mới vừa mới gặp, cậu liền phát hiện sắc mặt Cảnh Vương trắng bệch, khóe mắt phiếm hồng, trông có vẻ rất tức giận.
Cảnh Vương chưa từng đánh cậu, nhưng lần này, cậu cũng biết mình quá đáng.
“Điện hạ, xin lỗi…”
Lý Ngư biết mình làm sai, lại biến thành người có thể nói chuyện, muốn chính miệng xin lỗi.
Nhưng đuôi cá đứng quá khó khăn, cậu vẫn chưa quen, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Biến tới biến lui như thế nào cũng không được, bản thân Lý Ngư cũng rất tủi thân.
Cảnh Vương đưa tay tới, đỡ cậu dậy, sau đó là mặc kệ mọi thứ ôm lấy cậu thật chặt.
Lý Ngư tựa vào vai hắn, hít hít mũi, áy náy nói: “Xin lỗi, em không nên rời đi…”
Thế nhưng, cậu thật sự không có biện pháp khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cậu đã là người làm cha, đây là một bản năng bảo vệ đứa nhỏ của cha, cho dù trên lý trí cậu rất rõ ràng mình nên tin tưởng Cảnh Vương, cũng biết đây rất có khả năng là kế của thổ phỉ, nhưng cậu vẫn không cách nào mặc kệ, có đôi khi, lý trí không khống chế được tình cảm.
Với Cảnh Vương, với bốn cục cưng, đều là vảy ngược của cậu, biết bao nhiêu điên cuồng cùng xúc động qua đi, mới biết được có bao nhiêu thái quá. Nhưng nếu trải qua một lần nữa, cậu vẫn sẽ lựa chọn y như vậy.
“Điện hạ, em sai, ngài phạt em đi.”
Bạo lực gia đình là không tốt, phạt Lý Ngư nhận một chút.
Cảnh Vương lắc đầu, ôm chặt lấy cậu, rồi nhét vào tay cậu một cái gì đấy.
Lý Ngư vừa nhìn, chính là bùa hộ mệnh Cảnh Vương tặng cậu lúc trước.
Thì ra lúc thổ phỉ mang cậu đi, bùa hộ mệnh vô tình rơi xuống đất, bị Cảnh Vương phát hiện.
Lý Ngư nhìn hai mắt ửng hồng của Cảnh Vvương, ngượng ngùng cúi đầu.
Cảnh Vương nhìn cậu, đột nhiên kéo tay cậu, vội vàng viết vào lòng bàn tay của cậu: Không trách em, lỗi của ta, là ta đến trễ.
“Không phải… Điện hạ đến cứu em kịp lắm, đều là lỗi của em.” Lý Ngư cuống quít xua tay.
Ta không về đúng lúc, làm cho em nghi ngờ, là lỗi của ta. Cảnh Vương viết.
“Điện hạ, chúng ta không tranh nữa được không?”
Lý Ngư cảm động khịt khịt mũi:, “Vì sao điện hạ không về vậy?”
Giống em thôi. Bên môi Cảnh Vương hiện lên một độ cong nhàn nhạt.
Lý Ngư chớp chớp mắt nhìn hắn, một lát sau hiểu được, chẳng lẽ Cảnh Vương cũng vậy, cho rằng thổ phỉ bắt Đại Bảo, vội vàng đi bắt thổ phỉ, cho nên mới muộn?
“Điện hạ cũng sẽ không kìm được cảm xúc nên bị lú sao?” Lý Ngư hỏi.
Cảnh Vương gật đầu.
Lý Ngư: “…”
Trong lòng Lý Ngư nghĩ, vậy là hai người bọn họ cùng lú rồi.
Nhưng Cảnh vương giải thích như vậy khiến phần áy náy trong lòng Lý Ngư giảm đi một chút.
Sau này, tin ta đi, ta sẽ đến. Cảnh Vương viết.
Lý Ngư mỉm cười gật đầu, vâng!
Cảnh Vương cũng không nhắc đến việc hắn gặp phải thủ lĩnh thổ phỉ, liều mạng một hồi, tã lót màu vàng trong lồ.ng ngực thổ phỉ không thể nào lừa được hắn, nhưng khi hắn về phát hiện không thấy Cá Nhỏ đâu, sau đó lại nhặt được bùa hộ mệnh, biết được Cá Nhỏ hôn mê bị thổ phỉ mang đi, giờ khắc này, hắn dường như bị rơi vào địa ngục.
Cho dù hắn bình tĩnh, trực tiếp hạ lệnh giết hết tất cả đám thổ phỉ bắt nạt Cá Nhỏ, toàn bộ đều đáng chết!
Nếu hắn không tìm được Cá Nhỏ, hắn cũng không biết mình sẽ cứ giết như thế đến bao giờ, mãi đến khi tận mắt thấy Cá Nhỏ bình an, ngọn lửa trong lòng hắn mới trở nên bình tĩnh lại.
Cho nên, hắn rất hiểu những gì mà Cá Nhỏ nói, choáng váng, mất đi tất cả không chế.
Lý Ngư nói với Cảnh Vương xong, Cảnh Vương cởi ngoại bào của mình, khoác lên người Lý Ngư, che đuôi cá rồi, ôm cậu lên.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, thị vệ canh giữ bên ngoài miếu hoang lúc này mới được phép vào, xử lý đám thổ phỉ trên mặt đất. Cảnh Vương một mình xông vào miếu hoang, bọn họ canh giữ bên ngoài miếu, phụ trách đánh chết toàn bộ thổ phỉ chạy trốn.
Bọn thị vệ đang bận rộn, Cảnh Vương ôm Lý Ngư, lặng lẽ đi một chuyến trở về Vvương phủ.
Lý Ngư và Cảnh Vương đứng nhìn ở ngoài phòng, Vương Hỉ phát hiện Cảnh Vương đầu tiên, muốn chạy tới, Cảnh Vương đưa tay bảo vệ Lý Ngư, từ xa làm thủ thế dừng lại.
Vương Hỉ đoán có lẽ bọn họ còn có chuyện quan trọng, nên ông thức thời không tới quấy rầy.
Trong phòng, Diệp thúc thúc nhàn rỗi đến mọc cỏ đang chơi với các bé cưng.
Diệp Thanh Hoan để Tứ Bảo ngồi trong lồ.ng ngực y, Nhị Bảo và Tam Bảo nằm nhoài trên lưng y, sau đó cùng nhau làm mặt quỷ về phía Đại Bảo, thế tử gia thề phải khiến cho cái khuôn mặt như ai cũng nợ mình mười triệu này của Đại Bảo nở nụ cười.
Kết quả đứa bật cười trước lại là ba cục cưng kia.
Đại Bảo cảm thấy nhân sinh gian nan, còn không bằng một con cá: “…”
Em yên tâm. Cảnh vương nắm tay Lý Ngư.
Lý Ngư hiểu rõ ý hắn, đây là Cảnh Vương muốn cho cậu tận mắt thấy bọn nhỏ bình an vô sự.
Lý Ngư gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Xem con xong, Cảnh Vương nâng tay phải lên trước mặt Lý Ngư.
Cuối cùng vẫn bị phạt ư?
Lý Ngư cắn môi, cũng không có trốn đi.
Cảnh Vương hạ tay xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Điện hạ? Lý Ngư nghi hoặc nhìn hắn.
Phạt xong, Cảnh Vương nhếch môi cười.
Tiếp theo, còn phải tiếp tục độ kiếp.