Sở Yến Vũ đã bị Thái tử xử lý, còn Phiêu Tuyết thì được Vương Hỉ và Tiểu Loa tắm đi tắm lại nhiều lần tới khi lông mèo trắng đến phát sáng, trên người không còn chút bẩn, cũng chẳng còn mùi hôi nào nữa mới thôi. Thái tử còn yêu cầu nội thị phòng chó mèo qua nhìn nó mấy lần, nhưng khi họ nói rằng con mèo không sao hết thì hắn vẫn không cho nó tới gần Lý Ngư.

Cũng bởi Sở Yến Vũ từng bôi máu chó đen lên người Phiêu Tuyết, nên mặc dù Lý Ngư đã nói đi nói lại nhiều lần là cậu không sợ đạo sĩ và máu chó đen nhưng Thái tử vẫn rất lo con cá này sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy tên cố chấp thường rất khó thuyết phục. Lý Ngư cũng biết Thái tử làm vậy là muốn tốt cho mình, nếu lần này không phải máu chó đen mà là những thứ bẩn thỉu khác thì Thái tử cũng chưa chắc cho cậu chạm vào.

Có rồi! Lý Ngư nảy ra chủ ý nói: “Vậy chàng ôm nó giúp em được không?”

Người ta thường nói phu phu nhất thể, nếu như phu quân ôm thì chẳng phải làm tròn lên là cậu ôm sao?

Thái tử: “…”

Thái tử do dự một lát, hắn đã từ chối Cá Nhỏ quá nhiều rồi nên hiểu rõ Cá Nhỏ đang nhường mình. Thế là, vì để Cá Nhỏ vui, hắn không thể không đồng ý yêu cầu này.

Thái tử đồng ý, Vương Hỉ mỉm cười rạng rỡ, đưa Phiêu Tuyết đã tắm sạch cho Thái tử.

Phiêu Tuyết sau mấy lần giằng co thì đã từ bỏ phản kháng, có cá khô thì ăn, không có cá khô thì nằm trên giường, bỗng nhiên bị người bế lên, Phiêu Tuyết:?

Sau đó, nó được đưa đến trước mặt một nam nhân cao lớn.

Phiêu Tuyết: “Meo!!!”

Phiêu Tuyết nhận ra nam nhân này, nó xù hết cả lông, liều mạng kêu.

Thái tử cũng không thích Phiêu Tuyết nên cứ vừa cứng đờ người vừa ôm nó.

Phiêu Tuyết há miệng định cắn thì bị Thái tử dùng ánh mắt sắc như dao liếc. Phiêu Tuyết sợ hãi, khi nhớ lại nỗi sợ bị Thái tử chi phối, nó không dám cử động nữa mà cứ để hai cái tay hệt như cặp kìm sắt kia ôm lấy.

Thái tử dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Hỉ, Vương Hỉ cười đến mức khóe miệng giật giật, tay run run đưa cho hắn một con cá khô.

Thái tử cứng rắn đưa cá khô vào miệng Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết không dám không ăn, lo lắng sợ hãi cắn hai miếng, đây là lần đầu tiên nó thấy cá khô nhỏ cũng không thơm đến vậy.

“… Cho ngươi.” Thái tử nói.

Thái tử không thích con mèo này nên vừa hoàn thành nhiệm vụ là hắn liền thả mèo ngay.

Phiêu Tuyết lập tức ngậm lấy cá khô rồi trốn sau lưng Vương công công.

Lý Ngư ngồi trên ghế dựa, nhìn cảnh này thích thú không nói nên lời.

Thái tử đi tắm trước, thay hết từ đầu đến chân rồi mới tiến tới ôm con cá đang cười ngặt nghẽo đến mức có thể ngã ngửa bất cứ lúc nào.

Ôm mèo có gì tốt chứ, Thái tử nghỉ thầm, hắn vẫn thích ôm cá hơn.

Bởi vì Sở Yến Vũ, Phiêu Tuyết tạm thời ở lại phủ Thái tử mấy ngày, hưởng thụ cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nó không thích chơi với thỏ, cũng không thích đuổi theo vịt nên thường hay leo lên đầu tường ngủ ngon, phơi nắng.

Chung quy là nó vẫn không hợp với phủ Thái tử.

Mấy ngày sau, mèo Phiêu Tuyết lại đột nhiên biến mất.

Chắc là nó lại đi tìm chủ nhân rồi, Lý Ngư nghĩ.

Phiêu Tuyết trước đây không biết đường nhưng giờ thì nó biết rồi.

Lý Ngư nhờ Vương Hỉ đi một chuyến đến lãnh cung để xác nhận tình huống của Phiêu Tuyết. Vương Hỉ đi, khi quay lại ông nói rằng, con mèo đã quay trở về bên Cừu thị. Thật là kì lạ, Phiêu Tuyết ở phủ Thái tử thì ủ rũ buồn bã, vậy mà khi ở lãnh cung nó lại hưng phấn chạy nhảy, bắt bướm bắt chuột, sinh long hoạt hổ đến mức ngay cả Cừu thị bực mình mắng nó vài câu, đuổi cũng đuổi không đi.

Chỗ Cừu thị không có cá khô nhỏ, bà ta thường lấy cơm thừa cho Phiêu Tuyết, nhưng Phiêu Tuyết vẫn ăn hệt như khi ăn cá khô nhỏ.

Mỗi khi Vương Hỉ đến lãnh cung, ông sẽ đều cho nó ít cá khô, lần này cũng không ngoại lệ.

Cừu thị biết Vương Hỉ thường xuyên đến cho mèo của bà ăn nên cũng nhỏ giọng nói với Vương Hỉ vài ba câu. Vương Hỉ tiện tay nói cho bà biết chuyện Sở Yến Vũ từng lợi dụng Phiêu Tuyết để hãm hại Thái tử phi, nhưng Thái tử phi lại không truy cứu chuyện này.

Vương Hỉ vốn hy vọng Cừu thị sẽ cảm ơn, ai ngờ Cừu thị lại trầm mặt, lạnh lùng nói: “Ta phúc mỏng, lòng tốt của Thái tử phi ta không thể với tới được.”

Ý này có nghĩa là Vương công công không cần đến nữa.

Dù sao An hầu cùng Thái tử là kẻ thù, mối quan hệ này không thể hàn gắn được, bản thân Cừu thị cũng ghét Thái tử, sở dĩ lần này Phiêu Tuyết bị Sở Yến Vũ lợi dụng là bởi nó được phủ Thái tử chăm sóc nên mới thu hút sự chú ý của người khác. Cừu thị nhận ra điều này nên cũng không muốn dính líu quá nhiều đến phủ Thái tử.

Vương Hỉ không còn cách nào khác ngoài truyền đạt lời của Cừu thị, Lý Ngư nhất thời lâm vào trầm mặc.

Cậu nhớ hồi Cừu thị bị bí mật đưa vào phủ, bà ta đã nhờ họ chăm sóc Phiêu Tuyết. Khi Vương Hỉ lần đầu đi cho mèo ăn, Cừu thị không hề cản ông, sao giờ bà ta lại thay đổi rồi?

Có lẽ vì không gặp được Phiêu Tuyết nên bà ta đã nhận ra quan hệ thù địch giữa họ.

…Quên đi.

Lý Ngư chỉ muốn cảm ơn Phiêu Tuyết, để Thái tử thay mình ôm con mèo, mọi người luôn phải biết đưa ra lựa chọn, nếu nó ảnh hưởng đến Thái tử, hoặc gây khó dễ cho Thái tử thì không cần thiết.

“Như vậy là tốt rồi, chỉ cần Phiêu Tuyết quay về là được.” Lý Ngư nói với Vương Hỉ.

Vương Hỉ thở phào nhẹ nhõm, sợ Lý Ngư không vui, vì để lấy lòng chủ nhân, Vương Hỉ đã kể một số chuyện khác.

“….Lần đi lãnh cung này, lão nô có gặp một người khác.” Vương Hỉ cười nói.

“Ai?” Lý Ngư nhất thời không nghĩ ra được.

“Chính là Sở quý —— à, lão nô này đãng trí quá, họ Sở này không có có vị phân, bây giờ là một thường dân, lão nô đã nhìn thấy hắn.”

……Là Sở Yến Vũ sao?

Lý Ngư suýt chút nữa đã quên mất người này, từ khi Sở Yến Vũ bị đánh rồi biếm vào lãnh cung, Lý Ngư không hề chủ động hỏi thăm cậu ta.

Vương Hỉ thấy cậu không có ý ngăn lại, tiếp tục nói.

“Bộ dáng bây giờ của hắn khiến lão nô gần như không thể nhận ra, nhưng mà bị biếm lãnh cung thì cũng khó trách…”

Quy tắc sinh tồn trong cung là ngoại trừ nhân mạch ra thì còn phải chú trọng quan hệ, điều này đặc biệt đúng với một nơi chỉ có vào chứ không có ra như lãnh cung. Ví dụ như Cừu thị, tốt xấu gì đằng sau bà ta còn có phủ An hầu ở ngoài cung, tuy bản thân An hầu không được việc nhưng một khi tấm biển phủ An hầu vẫn còn thì cho dù bà ta không được chăm sóc mỗi ngày thì cũng tốt hơn là không có gì.

Còn những kẻ không có chỗ dựa, làm chuyện sai trái bị Hoàng đế chán ghét thì bọn họ chỉ có thể cam chịu cuộc sống bị nội thị và cung nữ trong lãnh cung giày vò.

Những người có ít tiền trong tay thì được sống tốt hơn chút, nhưng chỉ một chút thôi. Còn những kẻ không có tiền thì chỉ có thể ráng chống đỡ.

Khi Sở Yến Vũ mới đến lãnh cung, trên người cậu ta vốn có vài thứ có giá trị nhưng vì bị đánh nên cậu ta không thể cử động được, đành phải trơ mắt bất lực nhìn phần lớn tài sản của mình bị nội thị, cung nữ đỏ mắt xâu xé.

Những cung nữ nội thị này hệt như sói đói, ngay cả một cái vòng tay cũng bị bẻ thành từng mảnh để giật đi. Sở Yến Vũ không ngăn được, cậu ta muốn trị thương, muốn mời đại phu, uống thuốc nhưng sau khi bị mấy kẻ không quen biết lừa mấy lần thì cậu ta chẳng còn dư được bao nhiêu.

Trong lãnh cung này có một nội thị biết chút ít về y thuật, ông ta tùy ý bắt mạch, lấy đi số tiền cuối cùng của Sở Yến Vũ rồi ném cho cậu ta chút thuốc cao thông thường.

Thuốc cao này có thể bảo vệ mạng của Sở Yến Vũ, nhưng không thể cứu được đôi chân cậu ta. Bởi vì quá trình điều trị kéo dài quá lâu nên cái chân bị thương để lại di chứng, cậu ta bước đi khập khiễng, vết sẹo do bị đòn roi không thể lành được nhưng ít ra cậu ta vẫn còn sống.

Sở Yến Vũ bây giờ sống trong một căn phòng bị sập hơn nửa mái nhà, mỗi sáng thức dậy đều không có việc gì làm, việc duy nhất mà cậu ta có thể làm là nhìn bầu trời trên đầu bằng một đôi mắt trống rỗng.

Nếu cậu ta không vạch trần Thái tử phi, chọc giận Thái tử thì tốt biết bao.

Nếu như cậu ta chưa từng tiến cung làm phi tần của Hoàng đế thì tốt biết bao.

Nếu như cậu ta theo Thái tử ngay từ đầu thì tốt biết bao.

Nếu như….cậu ta chưa từng quen biết Lục hoàng tử thì tốt biết bao.

Nếu những chuyện này đều không có, đều chưa từng phát sinh, nhưng những ảo tưởng này đối với Sở Yến Vũ là một niềm an ủi.

Lãnh cung chỉ có hai bữa ăn, đều do tổng quản nội thị của lãnh cung thống nhất phân phát, những người có tiền và chỗ dựa đương nhiên là sẽ được phân cho nhiều hơn.

Nhưng Sở Yến Vũ đã dùng số tiền cuối cùng của mình để trị thương, trên người không còn sót lại một vật dụng quý giá nào, tổng quản thấy cậu ta không còn tiền, liền đưa cho ít cơm thừa canh cặn. Sở Yến Vũ ăn như ăn sáp, dù vậy cậu ta vẫn phải ăn, vì nếu không ăn cậu ta sẽ đói cả ngày, ăn hết bữa này đến bữa khác, là cậu ta có thể về ngủ rồi.

Ngày hôm đó, cậu ta vừa ăn xong thì đột nhiên có người đến.

Sở Yến Vũ đang băn khoăn sao lại có người nhớ tới sự tồn tại của cậu ta. Từ khi bị biếm vào lãnh cung, cậu ta không gặp được bất kỳ tâm phúc nào, nhưng nghĩ đến Hồng Nhi, có lẽ những người này đều không có kết cục tốt, về phần những người khác, bản thân cậu ta đã nghèo túng như này thì cần gì phải đi quản chuyện người khác chứ?

Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng vẫn nhớ đến cậu ta vào thời điểm như thế này thì đã là một loại quan tâm rồi. Sở Yến Vũ chỉnh lại quần áo vải thô đang mặc rồi bước ra khỏi phòng liền ăn một cái tát khiến cho cậu ta loạng choạng.

“Tiện nhân, lại dám làm hại mèo của ta!” Cừu thị nhướng mày liễu, chửi ầm lên.

Đầu Sở Yến Vũ ong ong, hệt như có một đàn ong mật bay qua.

Dần dần, mọi âm thanh càng ngày càng nhỏ đi. Cậu ta chỉ có thể nhìn thấy thấy đôi môi của Cừu thị mấp máy chứ không nghe thấy bà ta đang chửi rủa điều gì.

Bên cạnh, một con mèo trắng như tuyết ngồi xổm trên mặt đất, chán nản liếm chân.

Cừu thị lẩm bẩm điều gì đó rồi ra từ trong tay áo một cái bình, đổ thứ bên trong lên người Sở Yến Vũ.

“Chủ nhân, lão nô đã kể xong rồi.”

Vương Hỉ kể lại chuyện xảy ra trong lãnh cung sống động như thật rồi chờ chỉ thị của Lý Ngư.

“Vương công công, ý của ông là Cừu thị, bà ta đánh Sở Yến Vũ?”

Lý Ngư cảm thấy hơi hoang mang, sao Cừu thị tìm được Sở Yến Vũ vậy? Này liệu có được tính là phản diện đánh nhau không?

Cho dù như nào thì Quý phi vẫn cứ lạnh lùng cao quý! Sở Yến Vũ hai tay trói gà không chặt, hẳn là không đánh lại Cừu thị nhỉ…

Trong lòng Lý Ngư hy vọng Quý phi có thể dạy cho Sở quý nhân một bài học, hành động giấu máu chó vào một con mèo thực là kinh tởm!

“Bẩm chủ nhân, Cừu thị không chỉ đánh mà còn mang một món quà nhỏ đến cho Sở Yến Vũ.” Vương Hỉ thần bí cười nói.

Đừng hiểu lầm, Cừu thị không hề đổ nước thuốc gì mà chỉ dội một chai máu chó thôi, chính là gậy ông đập lưng ông.

Sở Yến Vũ có thể lấy máu chó, sao Cừu thị lại không thể?

Sở Yến Vũ bị đánh là do Hoàng đế, Thái tử trừng phạt, còn bình máu chó này là của Cừu thị, thế nên không thể lẫn lộn hai thứ được.

Sở Yến Vũ bị dội cho cả người hôi thối, ngay cả những người đã nhiều ngày không tắm ở lãnh cung cũng phải đi đường vòng khi thấy cậu ta.

Lãnh cung không có điều kiện để tắm, Sở Yến Vũ sắp điên rồi, chỉ có thể lấy nước trong giếng để tắm, nhưng dù cậu ta có tắm bao nhiêu lần thì mùi hôi đấy vẫn không tan.

“… Nghe nói lãnh cung bây giờ gọi hắn ta là bình máu chó biết đi.” Vương Hỉ nói.

Lý Ngư: “….”

Lý Ngư muốn cười nhưng lại cảm thấy không lịch sự nên phải ho mấy tiếng.

Về phần Sở Yến Vũ, cậu với cậu ta vốn nước sông không phạm nước giếng, ai bảo người này chuyện xấu trước chứ, đây có lẽ là kết cục của những kẻ muốn làm hại người khác……

Hơn nữa, cậu cũng không cảm thấy là mình đã cướp Thái tử.

Ngay từ khi còn là cá, cậu đã phát hiện ra Thái tử không thích Sở Yến Vũ.

Thái tử yêu cậu, cậu cũng yêu Thái tử, cậu sẽ không khiến Thái tử thất vọng, thế nên Sở matcha gì đó vẫn nên tìm chỗ mát mẻ nào đó mà nằm đi!

Lý Ngư dặn Vương Hỉ lần tới không cần báo tin về Sở Yến Vũ nữa, thời gian một người có hạn, thay vì tiêu hao vào những kẻ không liên quan thì cậu thà nghĩ về phu quân và nhi tử còn hơn.

Công việc của Thái tử phu quân ở Lễ bộ đã từ từ đi vào quỹ đạo, hắn không còn bận rộn như lúc mới bắt đầu nữa. Có lẽ Hoàng đế không muốn Thái tử nhàn hạ nên Lễ bộ nhanh chóng gửi hắn đến Hộ bộ. Thái tử luôn có vô số việc phải làm, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, hắn sẽ lập tức về phủ làm bạn với Lý Ngư.

Về phần bọn nhỏ, các bé thường đi lại giữa Ngự Thư Phòng và phủ Thái tử, gần đây đều bắt đầu học cách dùng đũa.

Lý Ngư cảm thấy buồn chán khi dưỡng thai nên cậu muốn tìm việc gì đó vừa an toàn vừa thú vị để làm.

“Vương công công, ngươi nói ta làm bữa trưa cho Thái tử và bọn trẻ thì thế nào?”

Nhóm cục cưng mỗi ngày đều phải đi Ngự Thư Phòng, Lý Ngư muốn kết hợp việc dùng đũa với việc học nên nảy ra ý tưởng làm cho bọn trẻ một hộp bento.

Trước đây cậu cũng làm cho Thái tử rồi, thế nên rất quen thuộc!

Lý Ngư làm nóng người, định mang đến một bất ngờ cho bọn trẻ và cha bọn chúng.

Bọn trẻ không thích ăn dưa chuột nhưng kén ăn là một thói xấu, hay là cậu làm nộm dưa chuột mà cha mấy đứa khen không dứt miệng đi!

Vương Hỉ:!!

Vương Hỉ từng có vinh dự được nếm thử món ăn của Thái tử phi, mùi vị đó thật khó diễn tả, may mà Thái tử đã lệnh cho cả phủ im lặng nên Thái tử phi vẫn chưa biết món ăn mình nấu tệ đến mức nào…..

Vốn chuyện này đã trôi qua đã lâu, Vương Hỉ tưởng rằng Thái tử phi thân phận cao quý, lại còn đang mang thai nên sẽ không nghĩ tới nữa, nhưng ai có thể ngờ cậu không chỉ nhớ lại, mà còn muốn ngay lập tức làm!

Thái tử phi muốn nấu cơm cho Thái tử điện hạ và tiểu chủ nhân, ai có thể ngăn cản được chứ, ông nhất định phải nhanh chóng thông báo cho Thái tử điện hạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play