Cảnh Vương vén màn trướng lên, Vương Hỉ vẫn luôn trực đêm chưa ngủ vội vàng nói: ” Điện hạ yên tâm, lão nô sẽ ra ngoài nhìn xem……”
Cảnh Vương gật đầu, ý bảo Vương Hỉ cẩn thận, Vương Hỉ lắc mình ra màn. Cảnh Vương rũ mắt nhìn bọn nhỏ. Mặc dù thay đổi chỗ nghỉ ngơi nhưng cũng không ảnh hưởng đến bọn nhỏ, mấy đứa đều ngủ say đến nỗi mặt đỏ bừng.
Cảnh Vương ôm bốn đứa nhỏ đến chỗ Lý Ngư rồi dùng chăn gấm bọc lấy một giường toàn cá.
Cảnh Vương rút trường kiếm của mình ra khỏi vỏ, yên lặng canh giữ ở mép giường.
Lý Ngư có chút lo lắng, không ngừng động viên chính mình, mặc dù cậu không biết Lục hoàng tử sẽ làm cái gì, nhưng chắc là gã sẽ không gây ra được chuyện gì lớn đâu.
Cậu và Cảnh Vương đều đang đợi tin của Vương Hỉ.
Không lâu sau, Vương Hỉ vội vàng trở về, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thật khó tin, thị vệ tuần tra bên ngoài phát hiện có một nam nhân vào lều của Lục tần nương nương. Bọn thị vệ tưởng rằng đó là thích khách liền bắt người lại, ai ngờ, ai ngờ người này lại là người quen cũ của Lục tần……”
Lý Ngư: Hả??
Cảnh Vương: “……”
Lời này của Vương Hỉ khi cân nhắc kỹ càng có hàm ý sâu xa, nhưng cũng có một số chỗ kỳ quái. Lục tần đúng là mẫu thân của hoàng tử út của Hoàng đế —— Chính là Bát hoàng tử. Lần này, nàng cũng nằm trong danh sách tùy tùng của Hoàng đế. Vì sao một hoàng phi chẳng có tiền đồ gì lại có người quen cũ dưới mí mắt của Hoàng đế chứ?
Chưa kể, một số phi tần đi cùng Hoàng đế đến bãi săn đều nghỉ ngơi trong lều riêng của mình, nhưng phần lớn các lều đều được tập trung ở một chỗ, lều của Lục tần là một trong những cái trong cùng, có nội thị và cung nhân thay nhau canh gác, bên ngoài còn có mấy đội thị vệ, cho dù có là là cao thủ tuyệt thế cũng khó lẻn vào, nhưng người quen cũ này lại làm được, còn thần không biết quỷ không hay, đây đúng là điểm đáng để nghi ngờ.
Đến tột cùng đây là thể loại người cũ gì mà phải nhất định chạy đến phụ cận bãi săn, lại còn lén chạy vào lều của người khác lúc nửa đêm chứ?
Lý Ngư nghĩ đến một khả năng cực kỳ máu chó, nghĩ thầm không thể nào?
Lẽ nào cái gọi là người quen cũ này thật ra là tình nhân của Lục tần. Hai người này nửa đêm có hẹn riêng, sở dĩ người này có thể thuận lợi tiến vào, chính là bởi vì có Lục tần làm nội ứng, nếu không lấy gì để giải thích có nhiều thị vệ như vậy mà mãi về sau mới phát hiện chứ?
Ở cổ đại, trai đơn gái chiếc là điều cấm kỵ. Nếu như phi tần của Hoàng đế bị phát hiện ở chung một phòng với nam nhân xa lạ thì người đó không bị ban chết thì cũng bị đày vào lãnh cung. Huống chi nam nhân này còn là “người cũ” của Lục tần. Điều này chẳng phải đã xác nhận Lục tần ngoại tình, khiến Hoàng đế phải đội nón xanh sao?
Khi nghe thấy bên ngoài hô “Có thích khách”, cậu đã cho rằng có thích khách thật, thích khách nhất định là do Lục hoàng tử phái đến, hoặc là thể nào cũng có quan hệ với Lục hoàng tử, thế nhưng …… Thế nhưng lại là Lục tần cắm sừng Hoàng đế?
Vì mặt mũi của Hoàng đế nên Vương Hỉ đã nói giảm nói tránh, nói là người cũ, chứ không nói thẳng là vụng trộm, cũng không đề cập đến bất kỳ chi tiết nào về tình huống đã xảy ra khiến cho Lý Ngư chậm một nhịp hệt như Tứ Bảo.
Hóa ra không phải bắt thích khác, mà là bắt gian à.
Điều này không được đề cập trong nguyên tác nhưng vì đây là thủ đoạn thường thấy trong truyện cung đấu nên Lý Ngư không chắc Lục tần vụng trộm là thật hay là bị người khác hãm hại.
Nhưng cho dù là thật hay là giả thì tóm lại nam nhân kia bị tìm thấy trong lều của Lục tần, chắc là Hoàng đế sẽ rất tức giận.
“Thiên Trì, Thiên Trì có muốn qua nhìn không?” Lý Ngư lưỡng lự.
Cảnh Vương chậm rãi lắc đầu, thời điểm này, chắc chắn Hoàng đế muốn càng ít người ở hiện trường càng tốt. Hắn là hoàng tử, nếu lúc này hắn chạy tới, không những sẽ không khiến Hoàng đế cảm thấy được an ủi mà ngược lại sẽ khiến cho Hoàng đế khó xử.
Nhưng nếu Cảnh Vương mà không qua hỏi thăm một tiếng thì cũng không được ổn lắm.
Phải làm sao bây giờ?
…… Có rồi! Ánh mắt Lý Ngư dừng lại trên người Đại Bảo.
Đại Bảo đang ngủ say, bé đang mơ thấy thức ăn cho cá và đùi gà thật lớn thì bỗng nhiên bị cái gì đó cào cào mặt. Đại Bảo mở to mắt, phát hiện cá cha đang cười nhìn bé.
Đại Bảo dụi mắt ngồi dậy, Lý Ngư cười nói: “Đại Bảo, xin lỗi, cha quấy rầy con nhưng cha có một việc rất gấp, con có thể giúp cha được không?”
Đại Bảo là đại ca, phải bảo vệ đệ đệ, còn phải bảo vệ cha, vội nói: “Vâng!”
Lý Ngư và Cảnh Vương nhìn nhau, bế Đại Bảo rồi cùng nhau đi đến long trướng của Hoàng đế.
La tổng quản ở ngoài trướng gấp đến độ xoay quanh, Hoàng đế vì chuyện của Lục tần mà cực kỳ tức giận, đã nửa ngày liền nước miếng cũng không chịu uống, thái y cũng không cho nhìn, La tổng quản thấy phu phuCảnh Vương mang theo tiểu thế tử tới, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy đi thông báo.
Lý Ngư và Cảnh Vương liền đứng bên ngoài chờ.
Không lâu sau Lục hoàng tử cũng tới.
Một lát sau La tổng quản mang nhà Cảnh Vương vào, nhưng lại không nói gì với Lục hoàng tử.
Lý Ngư và Cảnh vương tiến vào long trướng. Căn lều ban ngày náo nhiệt ồn ào nay đã trở nên trống không, khắp mặt đất hỗn độn ngổn ngang, tùy tiện đi một bước là lại có thể thấy được mảnh vỡ.
Hoàng đế ngồi một mình trên long ỷ, trông tiều tuỵ, như thể ông đã già đi vài tuổi so với ban ngày.
Lục tần đã bị chính Hoàng đế thẩm vấn và nhốt vào biệt giam.
Một nam nhân xa lạ xuất hiện trong lều của một phi tần trẻ tuổi, đây đúng là một đả kích nặng nề đối với Hoàng đế.
Tâm trạng của Hoàng đế không tốt lắm, khó chịu nói: “Các con tới đây làm gì?”
Vừa rồi có một nhóm phi tần tới đều bị đuổi đi. Có phải Cảnh Vương cũng tới đây hóng chuyện ư?
Lý Ngư nói thay Cảnh Vương: “Phụ hoàng, Đại Bảo ngủ đến nửa đêm thì nhớ ngài, cứ nằng nặc đòi đến gặp ngài nên nhi thần đành phải dẫn nhóc đến cầu kiến.”
Đại Bảo được cá cha dặn từ trước, bé biết Hoàng đế gia gia đang không vui nên bé lập tức vươn cánh tay mũm mĩm của mình ra với ông.
Hoàng đế: “……”
Hoàng đế cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp nhưng yêu thương Đại Bảo, ông vẫn lệnh cho La Thụy Sinh ôm Đại Bảo đến.
Đại Bảo luôn dang rộng vòng tay. Khi đến trước mặt Hoàng đế, bé lập tức ôm chặt lấy eo Hoàng đế, một bàn tay bé còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Gia gia, ôm.” Đại Bảo mềm mại nói.
Hoàng đế bỗng muốn khóc.
Lý Ngư và Cảnh Vương đều lo lắng nhìn Hoàng đế, sợ rằng trong cơn tức, Đại Bảo sẽ khiến ông càng trở nên giận hơn.
Nhưng vào lúc này, đây cũng là biện pháp duy nhất có thể khuyên bảo Hoàng đế chú ý tới thân thể của mình.
“Lui ra hết đi, cứ để Đại Bảo ở lại là được.” Hoàng đế phất phất tay, không muốn bị nhi tử nhìn thấy tâm trạng ủ rũ của mình.
Cảnh Vương và Lý Ngư nhìn nhau rồi ra khỏi lều cùng với La tổng quản.
Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng gọi trà và điểm tâm, còn có cả tiếng cười khanh khách của Đại Bảo. Lúc này, Cảnh vương, Lý Ngư và La tổng quản mới cảm thấy yên tâm chút.
Ngày hôm sau, Hoàng đế tinh thần phấn chấn. Mặc dù đã xảy ra chuyện không vui, nhưng cuối cùng, đó chỉ là chuyện liên quan đến hậu cung. Qua một đêm, Hoàng đế đã đưa Lục tần về hoàng cung, ông cũng không định quá quan tâm đến chuyện này trước mặt vương công đại thần, hội săn bắn vẫn tiếp tục như thường lệ.
Nhưng vòng thi thứ hai của thi săn còn chưa bắt đầu thì Lễ Thân Vương – người đứng đầu Tông Nhân Phủ đã ra roi thúc ngựa cầu kiến Hoàng đế, nói là có việc cần thương lượng.
Hoàng đế liếc nhìn những lá cờ bay phấp phới trên bãi săn liền biết có lẽ thi săn phải dừng lại tại đây thôi.
Hóa ra Lễ Thân Vương cũng biết đến chuyện đêm qua của Lục tần, đặc biệt đến thăm dò ý tứ của Hoàng đế.
Lục tần là mẹ đẻ của Bát hoàng tử. Có mẫu thân làm chuyện như vậy, sau này làm sao Bát hoàng tử có thể đứng vững?
Thêm vào đó, có tin đồn rằng Lục tần và nam nhân này đã quen biết nhau trước khi nàng vào cung, cho nên mới có cái gọi là người cũ. Còn về việc sau khi nàng vào hoàng cung có còn liên lạc gì không, hai người đã bị phát hiện ở cùng phòng với nhau rồi nên giờ xuất thân của Bát hoàng tử …… Có thể nói là một dấu hỏi chấm.
Lễ Thân Vương cố gắng hết sức để thuyết phục Hoàng đế: “Hoàng thượng, huyết mạch hoàng gia không thể lẫn lộn. Xin hoàng thượng hãy định đoạt.”
Lễ Thân Vương không chỉ tự mình tới mà ông còn mang theo hai thái y đã lớn tuổi.
Thân là đệ đệ của Hoàng đế, người đứng đầu của Tông Nhân Phủ, Lễ Thân Vương phụ trách về mọi vấn đề liên quan đến hoàng tộc. Điều này hiển nhiên có nghĩa là ông xin phép Hoàng đế chấp thuận xét nghiệm huyết thống của Bát hoàng tử.
Tuy hoàng gia có bí pháp, nhưng đó là thuộc vào cơ mật và chỉ được dùng khi có một thành viên trong hoàng tộc bị nghi thân phận hoàng thất, được Hhoàng đế cho phép, mới được xét nghiệm một lần. Cẩn thận như vậy, cũng là vì bảo vệ bí mật, tránh cho bị người khác lợi dụng.
Hoàng đế do dự một lát. Rốt cuộc Lục tần đã làm cho ông hoài nghi. Nếu như Lễ Thân Vương không đến thì rất có thể sau khi hồi cung ông cũng sẽ tìm Lễ Thân Vương.
Nếu không phải như vậy cũng không sao, nếu như kéo dài, chỉ sợ ngay cả bản thân Bát hoàng tử cũng sẽ có nghi hoặc trong lòng.
Ngay khi Hoàng đế chuẩn bị đồng ý thì Lễ Thân Vương quỳ xuống, rút từ trong tay áo ra một mật thư.
“Hoàng thượng, thành thật mà nói. Người đệ đệ này còn có một vấn đề quan trọng khác cần báo cáo. Trước đêm thần đệ đến đây là bắt gặp bức thư này nằm trên án thư. Thần đệ vốn cũng không tin vào chuyện này, nhưng khi nghe nói khu vực săn bắn xảy ra chuyện, thần đệ cảm thấy rất khả nghi.”
Lễ Thân Vương trình sổ con lên. Hoàng đế nhận lấy rồi nhìn lướt qua.
Đây thực ra là một mật thư được viết cho Lễ Thân Vương để báo tin. Trên mật thư tổng cộng tiết lộ hai điều với Lễ Thân Vương, một là Lục tần gidan díu với ai đó, hai là các con của Cảnh Vương đều không phải là thân sinh.
Trên thư viết họ tên, quê quán của kẻ mà Lục tần tư thông cũng như viết đủ chỗ nghi ngờ về các con của Cảnh Vương.
Thân là người đứng đầu Tông Nhân Phủ, các loại tố giác Lễ Thân Vương nhận được hàng ngày một ngàn thì cũng 800, trong số đó không thiếu những bức có chứa nhiều lời buộc tội vô căn cứ nên nếu như ông cứ tin chúng thì có lẽ cả ngày Lễ Thân Vương cũng chẳng cần phải làm việc khác nữa. Ban đầu ông chỉ coi thường nhìn cho có nhưng khi chuyện Lục tần lén gặp người khác bị bắt gặp ở bãi săn, Lễ Thân Vương đã cố gắng điều tra thân phận nam nhân kia, lòng cũng dần lạnh lẽo.
Có lẽ những gì trong thư nói về Lục tần, phần lớn là thật, nhưng còn Cảnh Vương thì sao?
Lễ Thân Vương nghĩ đến gần đây Hoàng đế rất sủng ái thế tử nhà Cảnh Vương, mơ hồ cảm nhận được kỳ vọng của Hoàng đế dành cho Cảnh Vương. Nếu đây là sự thật, ông nào có thể ngồi yên được chứ. Vì vậy ông sốt ruột chạy tới, đây là vì Bát hoàng tử, cũng là vì Hoàng đế.
“Hoàng thượng, ngài xem, nên làm gì bây giờ?”
Lễ Thân Vương cảm thấy mình thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù sao kiểm tra một đứa là kiểm tra, kiểm tra một đôi cũng là kiểm tra, vì vậy ông dứt khoát kiểm tra con trai của Cảnh Vương luôn.
Theo những gì được nói trên thư, Cảnh Vương sinh được bốn đứa con ở Tây Thùy. Nhưng mọi người đều nói rằng tật câm có thể truyền lại cho con cháu về sau nhưng mấy đứa nhà Cảnh Vương không đứa nào bị, bản thân chuyện này thật không bình thường.
Không cần đề cập tới những cái khác, chỉ cần một điểm nghi ngờ này thôi đã khiến Lễ Thân Vương cũng vô cùng đồng ý.
Càng xem sắc mặt Hoàng đế càng trầm xuống, Lễ Thân Vương sợ Hoàng đế đột nhiên nổi giận, nhưng Hoàng đế xem xong thư cũng không có làm gì ông.
“Trẫm đã biết, đệ hãy lui ra đi, không được nói với người ngoài.” Hoàng đế nói.
Lễ Thân Vương kinh hồn táng đảm đi ra, lúc này ông mới nhớ tới Hoàng đế còn chưa nói muốn làm gì bên Bát hoàng tử.
Hoàng đế đọc đi đọc lại bức thư mấy lần rồi lại nghĩ đến Đại Bảo đã dốc lòng dốc sức vì mình, trong lòng đã có chút tính toán, ông liền ra lệnh cho Là Thụy Sinh triệu Cảnh Vương vào long trướng.
“Thiên Trì, chàng phải cẩn thận…”
Lý Ngư nhìn xung quanh rồi trộm viết sáu chữ vào lòng bàn tay Cảnh Vương.
Từ khi Lục tần xảy ra chuyện đến khi Lễ Thân Vương ra roi thúc ngựa tới, Lý Ngư luôn cảm thấy chuyện này không thể không liên quan đến Lục hoàng tử.
Cảnh Vương hiểu, hắn muốn Lý Ngư an tâm chờ hắn, bản thân hắn cũng có cảm giác như vậy. Lễ Thân Vương là người đứng đầu Tông Nhân Phủ nên chuyện khiến ông phải cưỡi ngựa từ hoàng cung tới tận đây nhất định là chuyện quan trọng.
Hắn cũng từng gặp qua Lễ Thân Vương. Khi ấy, ánh mắt Lễ Thân Vương nhìn hắn đầy trốn tránh khiến cho Cảnh Vương gần như có thể kết luận rằng chuyện quan trọng của Lễ Thân Vương có liên quan đến hắn.
Vừa vào long trướng, một quyển sổ con liền được ném về phía hắn.
Cảnh Vương cảnh giác. Thật ra quyển sổ con này không đập trúng hắn mà nó rơi xuống mặt đất cách hắn chừng nửa bước.
Cảnh Vương cảm thấy lửa giận của Hoàng đế đã bốc lên tận trời, liền nhặt sổ con lên rồi đọc lướt qua.
Chỉ liếc mắt một cái, liền biết kế hoạch của Lục hoàng tử.
Hóa ra Lục tần chỉ là mồi nhử dùng để dẫn dắt Hoàng đế hoài nghi bọn nhỏ.
Vì Lục hoàng tử không có nhiều tâm phúc nên nếu Cảnh Vương muốn phái người tiếp cận, giám thị Lục hoàng tử, cũng rất khó làm. Lục hoàng tử xảo trá, trước nay chỉ tin tưởng chính mình, cũng không dễ tin người khác, cho nên hắn không thể biết được kế hoạch cụ thể của Lục hoàng tử.
Nhưng nếu Lễ Thân Vương đã mang thái y chạy cả đêm đến đây, chắc là đang muốn kiểm tra nhỉ?
Nếu không có Lục tần, chưa chắc gì Hoàng đế sẽ tin mấy lời trên đó, nhưng nếu là Lục tần phản bội trước thì Hoàng đế tuyệt đối sẽ mẫn cảm với những chuyện như này
Nếu có thể, ông sẽ xét nghiệm hết lũ trẻ luôn, đây chính là mục đích của cuốn sổ này.
Cảnh Vương đang chờ Hoàng đế nói chuyện, Hoàng đế bất mãn nói: “Thiên Trì, có người muốn hại Đại Bảo, con có biết là ai không?”
Cảnh Vương giật mình chớp mắt một cái, hắn không ngờ rằng Hoàng đế không bị ảnh hưởng bởi lời châm ngòi mà ông còn muốn làm chỗ dựa cho Đại Bảo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT