Hoàng đế ở ngay trước mặt họ, Cảnh Vương không tiện hỏi Lý Ngư ở đây nên hắn tạm thời để đấy rồi nói sau.

Hoàng đế vô cùng vui vẻ khi thấy Đại Bảo. Lý Ngư nhìn là biết ngay, cậu và Cảnh Vương liếc nhau rồi cũng ôm cả Nhị Bảo và Tam Bảo qua, Hoàng đế lại nhìn thấy hai bé con mập mạp khác, mừng rỡ như điên.

Nhị Bảo và Tam Bảo không có gánh nặng hình tượng như Đại Bảo, khi nhìn thấy gia gia, hai đứa bé cùng há mồm muốn gào lên, kết quả chỉ chảy rất nhiều nước miếng ra ngoài.

Nhị Bảo chỉ vào con rồng trên xiêm y của Hoàng đế, cười vỗ tay, hình như bé từng nhìn thấy cái này rồi!

Nhị Bảo: “A!” Rắn!

Thanh âm thanh thúy vang dội, vừa nghe là biết rất khoẻ mạnh.

Hoàng đế mừng rỡ xoa xoa đầu bé mập này.

Tam Bảo không chịu kém cạnh, hét lên còn lớn hơn để cãi lại: “A a a!” Là con rết!

Hoàng đế cũng vui mừng xoa đầu nhóc béo này.

Đại Bảo hờn dỗi một mình. Nhị Bảo Tam Bảo đều thật ngốc, đây là rồng, cá cha từng nói với bọn họ rồi, thứ trên xiêm y của gia gia chính là rồng.

Đừng ồn nữa, nghe ta nói đi!

Đại Bảo há to miệng, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra.

Đại Bảo: “…”

Đại Bảo thấy thật mất mặt, mặt bé đỏ bừng lên rồi khẽ nói: “Ya?”

Khi nghe thấy giọng nói của chính mình, Đại Bảo xấu hổ che mặt lại, sao lại thế này, trước kia bé gọi cá cha rất rõ mà, sao giờ đến gia gia thì lại thành thế này!

Làm người thật khó quá mà, bé vẫn muốn làm một con cá!

Hoàng đế: “…”

Hoàng đế cũng nghe thấy, trêu bé hỏi: “Đại Bảo, con muốn nói gì vậy?”

Đại Bảo rất cố gắng, bé siết chặt bàn bé mũm mĩm: “Ya, ya?”

Hoàng đế cho rằng mình đang nghe lầm thì Lý Ngư cười khẳng định, câu nói: “Phụ hoàng, bé đang gọi ngài đấy ạ. Xin phụ hoàng thứ tội, bởi vì ở nhà… Ở Tây Thùy, con luôn gọi ngài là “gia gia” với các bé.”

Hoàng đế chưa bao giờ giờ được các tiểu hoàng tôn khác gọi là “gia gia” bởi tất cả đều nghiêm chỉnh gọi ông là “hoàng tổ phụ”. Bây giờ, khi nghe thấy tiểu thế tử nhà Cảnh Vương gọi mình là gia gia, tuy rằng bé nói bập bẹ, phát âm cũng không chuẩn nhưng Hoàng đế lại vui đến mức râu dựng hết cả lên.

Đứa nhỏ này mới chỉ hơn mười tháng mà đã có thể gọi gia gia, sau này chắc chắn sẽ là một đứa bé thông mình.

Chưa kể bé vốn là cháu trai của ông mà, gọi gia gia cũng đúng, chẳng phải nhà bình thường cũng gọi như vậy à?

Phải biết rằng địa vị của Hoàng đế ở rất cao nên trong lòng ông cực kỳ khát khao tình cảm gia đình.

Hoàng thất có câu: Ôm cháu chứ không ôm con. Hoàng đế đã nhớ Cảnh Vương mấy tháng rồi, khó khăn lắm Cảnh Vương mới quay lại, cùng lắm thì Hoàng đế cũng chỉ động viên hắn vài câu, không thể quá mức thân thiết.

Nhưng tiểu hoàng tôn thì không giống như vậy, cách hẳn một thế hệ, Hoàng đế muốn ôm thế nào thì ôm thế đấy. Hoàng đế có cháu quên con, giơ tay ôm Đại Bảo lên.

La Thụy Sinh và Cảnh Vương vội vàng đỡ Hoàng đế. Đại Bảo được nuôi rất tốt nên bé cũng khá nặng. Hoàng đế dùng không ít sức mới bế vững Đại Bảo. Đến khi thở được bình thường rồi, ông mới quay sang cười nói với Cảnh Vương: “Nhóc mập này cũng nặng thật đấy.”

Cảnh Vương: “…”

Hoàng đế ôm Đại Bảo vào lòng, Đại Bảo thuận theo, không quấy khóc. Đôi tay nhỏ mũm mĩm của bé vòng qua cổ Hoàng đế, gia tôn hai người rất là thân thiết.

Lý Ngư sợ Hoàng đế mệt, muốn ôm Đại Bảo về thì Hoàng đế lại xua tay. Tuy rằng Đại Bảo đúng là hơi nặng thật nhưng Hoàng đế lại rất đắc ý khi Đại Bảo không hề sợ ông một chút nào.

Sau tất cả, các tiểu hoàng tôn khác của ông thứ thấy ông là như chuột thấy mèo, nào có tri kỷ như đứa nhóc nhà Cảnh Vương chứ?

Hoàng đế không chỉ ôm Đại Bảo mà còn vẫy tay với Lý Ngư. Lý Ngư hiểu ra, cậu ôm Nhị Bảo và Tam Bảo qua.

Hoàng đế bảo La Thụy Sinh lần lượt bế từng đứa một đặt lên đầu gối mình.

“Phụ hoàng, như này thì nặng quá rồi.” Lý Ngư thấy hơi xấu hổ.

Lúc này tính trẻ con của Hoàng đế nổi lên, ông thở dài một cái thật nhẹ: “Để bọn nhóc ngồi một lúc đi. Trẫm ôm Đại Bảo, không ôm bọn nó thì bọn nó không vui.”

Cảnh Vương, Lý Ngư: “…”

Lý Ngư cạn lời, cậu chẳng hề thấy nhóm cục cưng không vui chỗ nào cả, có mà ở đây là Hoàng đế cố gắng nhét thêm kịch á.

“Còn Tứ Bảo đâu?” Hoàng đế đếm đếm mông nhỏ trong lồng ngực, đúng là thiếu một đứa

Tứ Bảo đang ngủ khì khì trong lồng ngực Cảnh Vương. Từ Tây Thùy đến hoàng thành, cũng khiến cho Tứ Bảo mệt muốn chết rồi, chỉ là cái con cá này có một thói quen cực kì tốt đó chính là một khi ngủ là bất động luôn, cho dù Cảnh Vương diện thánh cũng không làm ầm ĩ đến bé.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Hoàng đế, Cảnh Vương đặt cục cưng này vào lòng của ông.

Tứ Bảo ngủ ngon lành, được các ca ca nhiệt liệt hoan nghênh, Nhị Bảo và Tam Bảo quơ tay múa chân, đánh thức Tứ Bảo.

Tứ Bảo ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Hoàng đế đang ôm mình.

Đây là ai vậy?

Tứ Bảo mút tay nhớ lại một chút, hình như cá cha có nói là sẽ dẫn các bé đi gặp gia gia. Tứ Bảo mệt nên mới ngủ trước một lúc.

… Vậy nên, đây là gia gia sao?

“A a!” Gia gia!

Tứ Bảo quýnh lên, nước miếng phun ra, còn khiến cho bản thân bị sặc.

Hoàng đế nín cười sắp nội thương luôn rồi.

Đứa nhỏ này vừa mở mắt là ông đã nhìn ra nhóc rất giống Lý Ngư. Nếu nói trước kia ông còn nghi ngờ về chuyện Lý Ngư sinh con thì bây giờ sau khi thấy đứa nhóc này, ông không còn nghi ngờ gì nữa.

Con giống cha mẹ, đây là định luật không thể thay đổi.

Hoàng đế vốn có một đống lời muốn nói với Cảnh Vương. Nhưng sau khi ôm mấy đứa nhỏ thì Hoàng đế vui đến mức quên béng luôn, chỉ lo chơi với bốn đứa nhóc.

La Thụy Sinh âm thầm nhắc nhở vài lần, Hoàng đế mới nhớ ra cả nhà Cảnh Vương vừa về hoàng thành đã đi gặp ông, nếu nhìn kĩ còn thấy Cảnh Vương và Lý Ngư đều có vẻ mặt mệt mỏi.

Hoàng đế an ủi bọn họ vài câu rồi cho bọn họ về nghỉ ngơi tiện đấy còn giữ mấy cực cưng ở lại nhưng phóng mắt nhìn vào trong cung cũng không có chỗ thích hợp để cho bọn nhỏ ở lại. Thêm vào đó, bọn nhỏ đã một đường bôn ba với người lớn, chắc chắn cũng mệt rồi, Hoàng đế ngượng ngùng không buông người, ông cười nói: “Cho các con ba ngày để nghỉ ngơi. Ba ngày sau hãy tiến cung, dâng hương cho mẫu thân con, để nàng trên trời có linh cũng gặp bọn nhỏ một lần — Trẫm nghĩ, nhất định nàng sẽ rất vui.”

Hoàng đế nói chuyện, giương mắt nhìn cả nhà Cảnh Vương, cổ họng lại có chút nghẹn ngào.

Nếu như Hiếu Tuệ hoàng hậu còn sống, Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử không chết, như vậy thêm Cảnh Vương… Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử còn sống đến hôm nay, nhất định sẽ có hài tử, điều đó thật tốt bao nhiêu mà…

“Mau đi đi.” Nụ cười của Hoàng đế nhạt đi phần nào.

Cảnh Vương gật đầu, mang theo Lý Ngư và bọn nhỏ rời đi.

Sau khi ra khỏi cung, Cảnh Vương vỗ vỗ tay Lý Ngư, sắc mặt của Hoàng đế về sau không tốt lắm, hắn sợ Lý Ngư hiểu lầm.

“Em biết… Em không hiểu lầm đâu.” Lý Ngư nhẹ giọng nói.

Rõ ràng Hoàng đế đang thương cảm khi nhắc đến Hiếu Tuệ hoàng hậu.

“Thiên Trì ơi, Thiên Trì cũng đừng buồn nhé.” Bàn tay khô ráo dịu dàng nắm chặt lòng bàn tay Cảnh Vương.

Cảnh Vương nhìn Lý Ngư, trong lòng như có dòng nước ấm đang từ từ gột rửa sạch sẽ.

Cá Nhỏ thường xuyên khuyên hắn không nên buồn nhưng thật ra hắn quen rồi, sao mà hắn có thể buồn được chứ. Mỗi lần cậu khuyên hắn, lúc cậu quan tâm hắn, Cảnh Vương sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hắn cúi đầu, bọn nhỏ đều đã ngủ trong lồng ngực họ rồi, Tứ Bảo trở mình, bôi hết nước miếng lên người Cảnh Vương.

Lúc trở về Cảnh Vương phủ thì đã khuya, Vương Hỉ đã cho người dọn dẹp nhà ở từ sớm, đệm giường đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Cách bày trí trong phòng vẫn giống như lúc trước khi bọn họ rời đi, trên tường mới treo một bức tranh cá chép do Cảnh Vương vẽ, chứng tỏ chủ nhân đã về.

Cảnh Vương vừa mới sắp xếp cho bọn trẻ và vịt xong thì trong nháy mắt, Lý Ngư đã ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Cậu vùi đầu vào trong chăn màu xanh lá mạ có viền vàng, thở đều đều, thậm chí ngay cả giày còn không kịp cởi, có thể thấy được cậu đã rất mệt rồi.

Cảnh Vương đau lòng cậu, hắn suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó bưng một chậu nước nóng vào phòng.

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ giày tất cho Lý Ngư rồi ngâm chân cậu vào trong nước.

Trên đường trở về từ Tây Thùy, ngoại trừ những lúc ngẫu nhiên ở khách điếm thì khoảng thời gian còn lại không mấy thoải mái. Chắc là Cá Nhỏ đã mệt mỏi rồi, cũng làm khó một con cá chép tinh ngao du khắp nơi với hắn mà.

Cảnh Vương lau mu bàn chân cho Lý Ngư rồi nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn chân. Lý Ngư thoải mái đến mức hừ hừ vài tiếng nhưng cậu vẫn không tỉnh lại.

Cảnh Vương lau sạch chân giúp cậu rồi cởi áo ngoài ra, bỏ vào chăn gấm, sau đó Cảnh Vương cũng tự cởi xiêm y của mình rồi chui vào.

Đã rất lâu rồi Lý Ngư không ngủ trên giường, cậu ngủ một giấc quên luôn thời gian.

Bây giờ hình người của cậu đã có thể duy trì trong mười hai canh giờ. Để cho tiện, bình thường cậu toàn biến vào lúc rạng sáng để có thể kéo dài đến gần rạng sáng này hôm sau, cậu chỉ cần trở về dạng cá trong chớp mắt ngắn ngủi trước khi trở lại thành người.

Tuy rằng chuyện này còn có chút phiền nhưng cậu vẫn có thể ở cùng với Cảnh Vương đến rạng sáng. Có Cảnh vương bảo vệ, sẽ không xảy ra sơ suất gì. Vì vậy, bình thường cậu không cần lo lắng về việc sẽ có một ngày đột nhiên mình bị lộ.

Vừa tỉnh lại, Lý Ngư sờ người mình theo bản năng. Cậu có tay có chân, vẫn chưa biến thành cá, bởi vậy cậu đoán rằng vẫn chưa hết một ngày.

Cảnh Vương đang nằm ngay bên cạnh cậu, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Lý Ngư trở mình, đá tung chăn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy chân mình hơi đau còn bây giờ đã không còn khó chịu nữa, không chỉ không khó chịu mà còn có thể đi vào hoàng cung vài lần cũng không sao luôn, lẽ nào ngủ một giấc có thể trị đau chân luôn sao?

Lý Ngư nhìn chân mình, tinh ý phát hiện giày vớ của mình đã được cởi ra, lại nhìn lướt qua chiếc thau đồng được đặt trên sàn, cậu phát hiện không phải chân cậu hết đau là do cậu ngủ mà là vì có ai đó ngâm chân cho cậu.

Mà người sẽ làm đến mức này, ngoại trừ Cảnh Vương còn có thể là ai.

Khó trách nhóc mập hắn tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu, lại là chính hắn.

Lý Ngư nằm xuống, mặt dán vào tấm lưng rắn chắc của đối phương, ngửi mùi hương quen thuộc của hắn, thử nói: “Thiên Trì?”

Cậu vừa mới gọi một tiếng, Cảnh Vương đã xoay người lại, con ngươi đen thâm thúy nhìn cậu chằm chằm.

Lý Ngư tự vỗ vào ngực mình: “Làm em giật cả mình, chàng còn chưa ngủ sao?”

Cảnh Vương gật đầu.

Vì sao không ngủ, còn không phải là vì con cá này à.

— Là về nhóc mập.

Cảnh Vương từng nghe Liễu Không đại sư nói rằng trước kia khi hắn còn nhỏ Lý Ngư đã từng cứu hắn khi hắn rơi xuống nước. Bản thân Cảnh Vương sau đấy cũng bị sốt cao một trận nên thật ra những gì hắn còn nhớ không được nhiều nhưng Cảnh Vương tin tưởng không nghi ngờ.

Cá Nhỏ là vì hắn mà đến. Tuy rằng Cá Nhỏ chưa từng nhắc đến, cũng không thừa nhận nhưng bây giờ hắn cũng coi như tìm được bằng chứng rồi.

Nhóc mập mà Cá Nhỏ vô tình nói mê trong khi ngủ khiến cho Cảnh Vương đau khổ truy tìm, còn ăn không biết bao nhiêu giấm mà vẫn không tìm được người, mà nay lại thình lình biết được từ chỗ Hoàng đế rằng là khi còn bé hắn lại có tên gọi là nhóc mập, Cảnh Vương thông suốt rồi.

Chẳng qua Hoàng đế, Vương Hỉ, còn có Diệp Thanh Hoan biết nhóc mập là chuyện rất bình thường, thế tại sao Cá Nhỏ lại biết?

Chắc chắn là do đã từng gặp hắn khi còn nhỏ. Mạng của hắn, chính là Cá Nhỏ cứu.

Biết được “tình địch” mà bản thân đau khổ tìm kiếm bấy lâu chính là bản thân, Cảnh Vương vô cùng vui mừng.

Nếu như điện hạ có cái đuôi thì hẳn giờ là nó đang vẫy rồi.

Chỉ là Cá Nhỏ không biết hắn vẫn luôn tìm nhóc béo nên hắn không thể nào khoe phần vui sướng phát ra từ nội tâm này được.

Cá Nhỏ từng muốn hắn hứa sẽ không hỏi xuất xứ của cậu, lại còn không chịu thừa nhận rằng mình từng cứu hắn, hẳn là cậu cũng có chuyện bất đắc dĩ nhỉ?

Vậy hắn sẽ không cho Cá Nhỏ biết rằng nhóc béo đã biết hết tất cả rồi.

“Thiên Trì.” Đôi mắt Lý Ngư sáng lấp lánh, long lanh, lại mềm mềm mại mại mà gọi một tiếng.

Cảnh Vương xoay người hôn lên môi cậu rồi đan chặt người ngón tay họ vào với nhau.

Ngày hôm sau, tư thế đi đường của Lý Ngư hơi cứng đờ, khác với cái nhức chân ngày hôm qua, lần này chân cậu đau thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play