Khi việc quay phim chính thức bắt đầu, Giản Tinh mới hiểu sâu sắc lý do mà khoảng thời gian qua thầy sắp xếp cho cậu nhiều bài tập biểu diễn đến vậy.
Bắt đầu từ tháng một, ngày nào cậu cũng phải luyện tập mười đoạn phim phức tạp.
Từ lời thoại, động tác, biểu cảm, mỗi một tình tiết đều yêu cầu cậu nghiền ngẫm tỉ mỉ, so sánh với phim gốc.
Với cậu mà nói, một ngày mười đoạn đã thuộc dạng cường độ cao, nhưng tiến bộ cũng rất lớn.
Tuy nhiên, dù đã có khoảng thời gian luyện tập với cường độ cao, khi bắt đầu quay phim chân chính, cậu vẫn khó lòng theo kịp những người khác.
Người khác ở đây đương nhiên là Thẩm Tiêu, Nhan Chỉ và Đỗ Minh.
Ba người đều là diễn viên xuất sắc được công nhận trong giới, đã nắm bắt nhân vật hết sức điêu luyện.
Trước kia Giản Tinh có ít đất diễn nên không lộ khuyết điểm.
Trong ‘Gương đồng’, cảnh quay dài, tình tiết phức tạp, cậu có phần không theo kịp ba người họ.
Trong ngày quay đầu tiên, mặc dù ba người đã vô cùng chiếu cố cậu, nhưng tiến độ vẫn chậm khá nhiều.
Lâm Lập gần như sầm mặt cả ngày, mấy lần định mắng song đều nhịn lại.
Cuối cùng, ông không thể không điều chỉnh thứ tự của Giản Tinh, quay cảnh của những người khác trước.
Đến lúc kết thúc công việc, Lâm Lập lạnh lùng nhìn Giản Tinh: “Nếu cháu chỉ có chút thực lực thế này thì đành trách ta mắt kém.”
Lâm Lập đi rồi, những diễn viên khác nhìn cậu bằng ánh mắt hoặc đồng tình hoặc cười cợt, lục tục rời đi.
Hiện trường chỉ còn Thẩm Tiêu và Đỗ Minh.
Đỗ Minh vỗ vai Giản Tinh, nói: “Sao Nhỏ à, cậu đừng nghe đạo diễn Lâm nói lung tung, cậu đã giỏi lắm rồi có biết không? Lần đầu tiên đóng phim chung với ba người bọn tôi mà làm được thế này là tuyệt lắm rồi.”
Hắn tự hào: “Có mấy diễn viên trẻ từng đóng chung với tôi đều bị khí thế mạnh mẽ của tôi đè cho không ngóc đầu lên nổi ấy.”
Giản Tinh thật lòng ca ngợi: “Vâng, anh Đỗ giỏi thật đấy.”
“Đương nhiên, kiếp đóng phim mười tám năm liền có phải để trưng đâu.”
“Lâu vậy á! Anh Đỗ bắt đầu đóng phim từ năm bao nhiêu tuổi vậy?”
“Mười bốn tuổi, siêu chưa.”
Giản Tinh gật đầu: “Vâng vâng, siêu thật.
Lúc anh bắt đầu đóng phim thì tôi mới bốn tuổi thôi.”
Đỗ Minh: “…” Hắn không cảm thấy đây là lời khen.
Thẩm Tiêu nhịn cười, hả hê liếc hắn một cái, đoạn nói với Giản Tinh: “Diễn xuất của cậu ở đoàn phim khác thì được coi là ưu tú, nhưng ở đây thì vẫn cần luyện tập nhiều.”
Giản Tinh nghiêm túc gật đầu: “Vâng.” Cậu đã nhận ra, trước kia cậu luyện tập, so với Thẩm Tiêu còn kém xa.
“Cả tôi nữa! Tôi cũng giúp cậu tập diễn.” Đỗ Minh vội giơ tay.
Các cảnh của Giản Tinh đa phần là đóng chung với hai người, được hai người giúp đương nhiên là tốt nhất.
Nhưng Giản Tinh ngẫm nghĩ, nói với Đỗ Minh: “Cảm ơn anh Đỗ, tôi nhờ anh Thẩm giúp là được rồi, không phiền đến anh nữa.”
Đỗ Minh lên án: “Sao Nhỏ, tại sao cậu chọn anh ta mà không chọn tôi?”
Giản Tinh trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Tôi với anh Thẩm là bạn mà.”
Giản Tinh suy nghĩ rất đơn giản, cậu và Thẩm Tiêu quen biết lâu ngày, Thẩm Tiêu cũng đã nói họ là bạn, bạn bè thì có thể làm phiền nhau.
Dù sao cậu đã nợ Thẩm Tiêu mấy bữa cơm rồi, chỉ là nợ thêm mấy bữa nữa mà thôi.
Đỗ Minh trợn mắt: “Sao Nhỏ, chúng ta không phải bạn bè sao?”
Giản Tinh chớp mắt, im lặng.
Đỗ Minh tỏ vẻ tim này nát tan: “Sao Nhỏ, trái tim của tôi đã vỡ rồi, đau quá đi mất!”
Thẩm Tiêu cười thích chí: “Ừ, tôi giúp cậu là được rồi, không cần phiền anh Đỗ nữa.”
Đỗ Minh bó tay, đành lưu luyến bỏ đi.
Chỉ còn hai người, Thẩm Tiêu nói: “Bắt đầu thôi.”
“Vâng.”
Lúc Bạch Đồ và Lâm Tuệ tìm đến, hiện trường quay phim chỉ còn một ngọn đèn, Thẩm Tiêu và Giản Tinh vẫn chưa tẩy trang, đang tập diễn với nhau.
Hai người không dám quấy rầy, lặng lẽ đứng một bên nhìn.
Giản Tinh diễn cảnh giám định bảo vật mà không có đạo cụ, mỗi một động tác và ánh mắt đều gần như đúng nơi đúng chỗ, hoàn toàn tự nhiên.
Đợi Giản Tinh diễn xong, Bạch Đồ và Lâm Tuệ không nhịn được vỗ tay.
Nhưng Thẩm Tiêu lại bình tĩnh nhìn cậu: “Vẫn chưa đạt.”
“Chưa đạt chỗ nào ạ?”
“Biểu cảm và đài từ chưa đạt.
Đây là lần đầu tiên chúng ta tìm kho báu, là một người học nghề giám định, cậu mong giúp chúng tôi tìm được kho báu, sau đó lấy được tiền lương từ chỗ ông chủ.
Thế nên, ngoài sự chuyên nghiệp, cậu cần có cả niềm vui và sự chờ mong, chỉ có chuyên nghiệp và hiếu kỳ là chưa đủ.”
Bạch Đồ và Lâm Tuệ nhìn nhau, hai người không quấy rầy sự nghiêm túc của họ nữa, đi ra ngoài tiếp tục đợi.
Giản Tinh suy nghĩ một lúc, diễn lại một lần.
Thẩm Tiêu nhìn cậu chằm chằm, đợi cậu diễn xong, anh vẫn lắc đầu: “Thất vọng quá mức.
Đây là lần đầu tiên tìm thấy kho báu giả, về sau còn có mấy lần thế này nữa, hơn nữa còn khó khăn hơn lúc này nhiều.
Nếu ngay lần đầu tiên đã thất vọng tột cùng, những cảnh sau sẽ khó mà thể hiện được.”
Lần này Giản Tinh suy nghĩ lâu hơn, mười phút sau, cậu diễn lại một lần nữa.
Bạch Đồ và Lâm Tuệ ngồi ngoài sân, đợi đến gần 11 giờ mới thấy hai người đi ra.
Trong sắc đêm đen kịt, hai kề vai sánh bước, đi sát bên nhau, ánh đèn mờ ảo chiếu sau lưng họ, mạ nên một vầng sáng ấm áp.
Bạch Đồ và Lâm Tuệ nhìn cảnh ấy, chợt có ảo giác thời gian đang ngừng trôi.
Đến gần, Lâm Tuệ mới thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giản Tinh, nhưng mắt cậu lại rất sáng.
Cô đau lòng, nói: “Em nên nghỉ ngơi cho sớm, ngủ ít thiếu tinh thần, ảnh hưởng đến việc quay phim của ngày mai thì không hay.”
Giản Tinh cười nói: “Không sao, em ngủ tám tiếng là đủ sức cho một ngày rồi, bây giờ về nghỉ đến bảy giờ sáng mai là vừa đẹp.”
Thẩm Tiêu và Bạch Đồ nói mấy câu, gật đầu tạm biệt Giản Tinh.
Đợi hai người đi rồi, Lâm Tuệ mới nhắc cậu: “Tiểu Tinh, em nhất định phải cảm ơn anh Thẩm nhà người ta cẩn thận đấy.”
“Vâng, em nói rồi.
Khi nào về Kinh Đô em sẽ nấu ăn cho anh Thẩm.”
“Anh ta đồng ý à?” Lâm Tuệ kinh ngạc.
“Vâng, anh ấy vui lắm đó chị.”
Lâm Tuệ cảm thán: “Anh Thẩm đúng là người tốt hiếm có.” Giúp nhiều như vậy mà chỉ cần một bữa cơm, Giản Tinh thật sự rất may mắn.