Hiệp hội Biểu diễn Trung Quốc thông báo phê bình chương trình ‘Sàn học vũ đạo’ của đài Táo có biểu hiện gian dối, lừa gạt khán giả, yêu cầu chương trình lập tức cải chính, tuân theo nguyên tắc công bằng, công chính, chung tay giữ gìn danh vọng của giới biểu diễn.
Dân mạng sôi trào.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người là, phương pháp học nhảy của Giản Tinh là giả.
Thế thì những thứ chứng minh Giản Tinh không có chống lưng, phương pháp học nhảy của cậu không phải là giả, cùng video của Percy đều trở thành trò cười.
Tiếng mắng mỏ vừa bị đè xuống đã lại trồi lên, lúc này còn đáng sợ hơn lúc trước, cư dân mạng chỉ thấy mình đã bị lừa một vố lớn.
Song cơn giận mới bùng lên đã bị một bài đăng dập tắt ngấm.
Người đăng bài là mấy sinh viên đến từ Đại học Quốc phủ: Các người không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.
Anh không tính được là vì Toán của anh kém.
Bài đăng mới xuất hiện trên mạng đã ngồi chễm trệ ở no.1 hotsearch.
Trong bài, mấy người họ nói, trong ‘Sàn học vũ đạo’, tất cả nội dung tính toán mà Giản Tinh đã viết trên giấy đều đúng! Đồng thời, phương pháp học nhảy của cậu là khả thi.
Họ quay một đoạn phim, dùng phương pháp đó và dựa trên kích cỡ cơ thể của một người trong số họ để tính toán thông số của một điệu nhảy.
Họ tính toán trọn một ngày, cuối cùng cũng tính ra tất cả.
Không có âm nhạc, không có hướng dẫn, người nọ nhảy theo kết quả tính toán.
Mặc dù cơ thể cứng đờ, chuyển động cũng chẳng có tí mỹ cảm nào, nhưng các động tác thực sự đã đúng hết.
Cuối cùng, một người đứng ra nói: “Phương pháp này có thể thực hiện được, nhưng yêu cầu vô cùng cao với người học nó.
Không chỉ cần năng lực tính toán vượt trội, khả năng tính nhẩm thời gian cũng phải mười phân vẹn mười.
Việc tính toán có thể tạo phần mềm làm thay, nhưng tính nhẩm thời gian thì rất khó.”
Tính nhẩm thời gian tức là không xem đồng hồ mà phải dựa vào chính mình.
Một động tác, dài thì mấy giây, ngắn thì chưa đến một giây, nếu tính nhẩm sai, tiết tấu vũ đạo sẽ sai theo.
Thân phận của người đăng bài và người nhảy nhanh chóng bị đào ra, họ là một nhóm học giỏi khoa học tự nhiên nổi tiếng nhất Đại học Quốc phủ hiện nay.
Cả đám trong nhóm đều là thủ khoa khoa học tự nhiên đến từ khắp nơi, nhất là người nhảy, cậu được công nhận là người giỏi nhất ở khoa Vật lý của trường, bình thường chỉ biết học hành, tuyệt đối không biết nhảy.
Cuối bài đăng họ còn để lại phương thức liên hệ, mong Giản Tinh đọc được tin này sẽ liên lạc với họ, tiến hành trao đổi học thuật.
Dư luận xôn xao vì bài đăng này.
Truyện Lịch SửTất cả những tin bêu xấu Giản Tinh trước kia đều bị chôn vùi, những tiếng mắng mỏ cũng biến mất trong nháy mắt.
Tinh Đồ có khủng thế nào thì cũng không thể mời được nhiều anh tài của Đại học Quốc phủ đến lừa đảo cho họ như thế.
Hơn nữa người ta đã làm được thật rồi.
Anh không làm được là vì anh kém!
Cậu học giỏi được 145 điểm toán thi đại học đứng ra nghi ngờ tốc độ tính toán của Giản Tinh lần trước suýt nữa bị mọi người nhấn chìm trong nước bọt.
Lập tức, vô số người tò mò chạy đi xem lại đoạn tính toán của Giản Tinh trong chương trình.
Họ bắt đầu tính theo công thức của cậu, nửa tiếng sau, người nhanh nhất cho ra đáp án hoàn toàn giống với đáp án của Giản Tinh.
Một người tính ra trong mấy giây, một người trầy trật mất nửa tiếng.
Nhất thời, từ một kẻ lừa đảo, Giản Tinh nháy mắt trở thành thánh học giỏi không ai bì kịp.
Nhiều người ngậm ngùi, nếu ngày xưa họ cũng đạt được tốc độ giải đề thế này thì chưa biết chừng đã thi đỗ Đại học Quốc phủ rồi.
Vậy vấn đề lại đến rồi đây.
Có tay nghề nấu nướng tốt như thế, có thiên phú cao như thế, có thành tích xuất sắc như thế, bạn học Giản Tinh à, bạn làm gì không làm, tại sao lại vào giới giải trí?!
Đứng trước thắc mắc của quần chúng, một giọng lí nhí đùa: Chắc là vì… đẹp trai?
Hừ, còn phải nói, rõ ràng có thể kiếm cơm bằng não, nhưng người ta lại thích kiếm cơm bằng mặt.
Người đẹp quả nhiên thích làm gì thì làm.
Vô số fan diễn xuất, fan nấu ăn, fan nhan sắc, thậm chí có cả fan học tập thi nhau chạy vào weibo Giản Tinh để lại lời nhắn.
Qua mấy ngày, weibo chưa đến 2 triệu fans tăng vọt lên 5 triệu fans, thậm chí vẫn đang tăng.
Phương pháp học tập của Giản Tinh dấy lên một phong trào có tên “dân thường học nhảy”, người tham gia nhiều không đếm xuể, thậm chí rất nhiều nhân tài của các trường nổi tiếng quốc tế cũng tham gia.
Thực tế chứng minh, phương pháp này thật sự có thể học được, nhưng nhảy tốt hay không thì phải xem thành tích của bạn.
Phương pháp của Giản Tinh cũng được Hiệp hội Vũ đạo Quốc tế xác thực là hữu hiệu.
Từ đó, họ tạo ra một phần mềm, chỉ cần nhập số liệu cơ thể của mình vào, người nhập sẽ nhận được một chuỗi động tác và tham số thời gian, tạo phúc cho tất cả mọi người.
Hiệp hội Vũ đạo Quốc tế trao giải Cống hiến cho Giản Tinh, tên của Giản Tinh cũng nhờ thế mà được toàn thế giới biết đến.
Chuyện hãy còn đó.
Lại có vấn đề nữa rồi đây.
Nếu Giản Tinh không gian dối, thế thì Hiệp hội Biểu diễn Trung Quốc hẳn đang phê bình một người khác.
Những lá cờ chính nghĩa lại kéo ùn ùn đến weibo của ‘Sàn học vũ đạo’ để truy tìm chân tướng.
Lúc nhận được cuộc gọi của Phó Nguyên, Giản Tinh đang định đi mua thức ăn.
Phó Nguyên nghe vậy thì cuống quýt ngăn cậu lại, bảo cậu gọi đồ giao đến hoặc nhớ đeo khẩu trang vào.
Giản Tinh sửng sốt, nghe Phó Nguyên kích động gào lên: “Tiểu Tinh, cậu nổi rồi! Nổi rần rần rồi ấy!”
Giản Tinh nghe lời Phó Nguyên mở weibo ra, cậu đọc lướt các hotsearch liên quan đến mình, dừng ở tin Thẩm Tiêu bị kẻ khác cướp mất vai chính trong ‘Vô sương’.
Phó Nguyên ở bên kia kích động mãi vẫn không thấy Giản Tinh ho he gì, tò mò hỏi: “Tiểu Tinh, cậu đang làm gì đấy?”
“Em đang xem đoàn phim ‘Vô sương’ xin lỗi.”
Phó Nguyên nghẹn họng, mất công mình nói cả nửa ngày, nhóc con nhà mình lại đang quan tâm người khác.
Phó Nguyên than vãn: “Yên tâm đi, với thực lực của Tiêu thần, nếu cậu ta thật sự muốn nhân vật này, không ai có thể cướp được đâu.
Nam chính là người khác, chỉ có thể là cậu ta không cần.”
Giản Tinh im lặng hồi lâu, kiên định nói: “Anh Phó, em nhất định phải nỗ lực trở nên xuất sắc hơn nữa mới được.”
Phó Nguyên cổ vũ: “Anh Phó tin cậu.
Mấy ngày trước anh lấy được mấy vai, hôm nào cậu đến công ty thử xem.”
Giản Tinh cảm ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn anh Phó.”
Cúp máy, Giản Tinh nghe lời lấy khẩu trang ngày trước công ty phát cho nhưng chưa bao giờ dùng tới ra đeo, sau đó ra khỏi nhà.
Phó Nguyên cúp máy, nhìn mấy cuốn kịch bản anh tìm cho Giản Tinh, nhớ lại khoảng thời gian mình thẽ thọt khúm núm trước người ta, nghĩ đến gương mặt của mấy kẻ đó, anh nhổ phì phì.
Phó Nguyên âm thầm cười nhạo: “Có câu gì ấy nhỉ, đừng khinh thiếu niên nghèo.”
Những vai này chắc chắn không còn hợp với Giản Tinh nữa, anh đang cân nhắc xem nên tranh thủ từ công ty mấy vai tốt hơn cho Giản Tinh thế nào, đúng lúc này thì điện thoại đổ chuông.
Phó Nguyên nghe máy, cười nịnh nọt: “Sếp à, anh tìm em có việc gì vậy?”
Người bên kia đè nặng giọng: “Cậu lên đây ngay.”
Phó Nguyên giật mình, lòng có dự cảm chẳng lành.
Hôm nay, vì cuộc họp báo nên anh đến công ty từ rất sớm.
Nhưng nay là cuối tuần, quản lý không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Vào phòng làm việc của quản lý, trong phòng có một người đại diện khác, gã đang đắc ý nhìn anh.
Phó Nguyên thoáng sửng sốt, anh đã đoán ra vấn đề.
Quả nhiên, sếp nhìn anh, nói thẳng: “Từ nay Giản Tinh dưới trướng cậu sẽ được giao cho Vương Vinh dẫn dắt.”
Vương Vinh là người đại diện cùng thời với Phó Nguyên, nhưng phát triển tốt hơn Phó Nguyên rất nhiều, nắm vô số tài nguyên tốt trong tay.
Có điều gã giống anh ở chỗ, những người dưới trướng đều là ngôi sao lưu lượng.
Phó Nguyên hiểu ngay, công ty muốn Giản Tinh đi con đường lưu lượng.
Giản Tinh có thể đi theo người đại diện tốt hơn, Phó Nguyên cũng lấy làm mừng, trước kia không phải chưa từng có hạt giống tốt trong tay anh sau khi nổi tiếng thì bị công ty chuyển sang tay người khác.
Nhưng Giản Tinh không được.
“Tôi không đồng ý.”
Lần đầu tiên Phó Nguyên phản đối ngay trước mặt lãnh đạo trực tiếp của mình.
Ở công ty, Phó Nguyên nóng tính, nhưng chưa bao giờ ngỗ ngược với cấp trên.
Quản lý sửng sốt chốc lát, mặt chợt sa sầm, nén giận nói: “Cho tôi lý do.”
Mỡ trên người Phó Nguyên khẽ run lên, song ánh mắt rất kiên định: “Giản Tinh không muốn làm lưu lượng, chỉ muốn làm diễn viên.”
Vương Vinh cười mỉa mai: “Phó Nguyên, không phải cậu ta không muốn làm lưu lượng mà là không muốn làm lưu lượng dưới trướng anh mới đúng.
Có tiền không kiếm, cậu ta có bị ngu đâu.”
Phó Nguyên bực bội muốn bật lại, đúng là Giản Tinh ngu như mi nói đấy.
Anh không thèm chấp Vương Vinh: “Sếp à, mong anh thu hồi quyết định này.
Giản Tinh thật sự không muốn làm lưu lượng, cậu ấy cũng không thích hợp.”
Đứa trẻ ấy có sự kiên trì và cố chấp mà người khác không hiểu được.
Nếu nhất định ép cậu làm lưu lượng, cuối cùng kẻ hối hận sẽ là công ty.
Quản lý chau mày nhìn Phó Nguyên, thật lâu sau nói: “Bảo cậu ta ngày mai đến công ty gặp tôi.”
Phó Nguyên chần chừ thoáng chốc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Phó Nguyên và Vương Vinh ra khỏi phòng, Vương Vinh cười lạnh: “Phó Nguyên, nếu anh thật sự nghĩ cho người của mình thì nên đồng ý mới đúng, hay là anh có lòng riêng?”
Phó Nguyên cười lạnh theo: “Vương Vinh, tôi thừa nhận anh giỏi hơn tôi, bảo tôi giao cậu ấy ra cũng được, nhưng tuyệt đối không phải cho anh.”
Tin tức hai người hậm hực tách ra trước cửa phòng làm việc nhanh chóng truyền khắp công ty.
Bạch Đồ vừa hay đến công ty lấy kịch bản giúp Thẩm Tiêu, nghe tin này, hắn cười nhạo.
Chuyện Phó Nguyên có một diễn viên nhỏ bỗng chốc nổi tiếng không phải bí mật, xem ra có người đã bắt đầu rục rịch ý đồ với đứa trẻ đó rồi.
“Đúng là ai cũng muốn cướp miếng ngon.”
Hắn đoán cuối cùng Giản Tinh nhất định sẽ bị công ty chuyển cho Vương Vinh, bởi vì đó là quyết định có lợi nhất với công ty.
Lúc Bạch Đồ đưa kịch bản cho Thẩm Tiêu, hắn thuận tiện nhắc đến chuyện này.
“Sếp à, cậu nhóc tham gia chương trình cùng anh nổi tiếng rồi, đám người đại diện trong công ty đang thi nhau cướp cậu ta kìa.
Chậc chậc, nghe nói ngày xưa Phó Nguyên không cần cậu ta, xin khắp công ty mà chẳng ai nhận, cuối cùng bó tay mới tự mình dẫn dắt.
Chẹp, đúng là ba năm hà đông ba năm hà tây.”
Thẩm Tiêu đang lật kịch bản, động tác thoáng khựng lại.
Bạch Đồ đi rồi, Thẩm Tiêu lấy điện thoại ra, mở weixin và gửi cho Giản Tinh một tin nhắn.
“Cậu muốn nhảy không?”
Bên kia, Giản Tinh đang đọc sách thì nhận được tin này, cậu không hiểu ý của anh, chợt nhận được tin nhắn thứ hai.
“Cậu thích nhảy hay đóng phim?”
Giản Tinh khó hiểu, song vẫn thành thật trả lời: “Đóng phim.”
Bên kia nhanh chóng trả lời một chữ “ừ”, sau đó không nói gì nữa.
Tuy Giản Tinh chẳng hiểu ra làm sao, nhưng cậu vẫn rất vui.
Niềm vui này, khi mà Phó Nguyên bảo cậu ngày mai đến công ty, đồng thời nhắc nhở cậu là công ty có ý bắt cậu làm lưu lượng, vẫn chẳng giảm đi nửa phần.
Hôm sau, Giản Tinh đến công ty từ sớm, Phó Nguyên đã đợi sẵn trong phòng làm việc.
Đầu tóc anh rối bù, râu còn chưa cạo, vẻ mặt ủ rũ, trông vô cùng sa sút.
Thấy Giản Tinh, anh mới miễn cưỡng cười và nói: “Tiểu Tinh đến rồi à.”
Giản Tinh đặt đồ ăn sáng lên bàn anh, quan tâm hỏi: “Sao vậy anh Phó? Không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
Phó Nguyên chợt thấy uất ức, nhìn cậu hồi lâu, đoạn thở dài: “Tiểu Tinh, năng lực anh Phó có hạn, chỉ có thể cố hết sức tranh thủ cho cậu.
Nếu cuối cùng không giữ được cậu, sau này cậu đành dựa vào chính mình thôi.”
Giản Tinh nhớ lại lời Phó Nguyên nói hôm qua, cậu đã đoán ra đôi phần, cười nói: “Anh Phó, anh đừng lo, để em.”
Phó Nguyên thở dài thườn thượt, đưa Giản Tinh đi gặp quản lý.
Đến cửa phòng, Phó Nguyên mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Gặp sếp thì nói chuyện cẩn thận, đừng chọc người ta giận, biết chưa?”
Giản Tinh gật đầu.
Phó Nguyên gõ cửa, đưa cậu vào phòng, giọng lấy lòng: “Sếp ạ, Giản Tinh đến rồi.”
Anh liếc mắt ra hiệu cho Giản Tinh, Giản Tinh lễ phép nói với quản lý: “Chào quản lý ạ.”
Từ khi hai người đi vào, ánh mắt quản lý vẫn nhìn Giản Tinh chằm chằm, cười đáp: “Chào cậu.”
Dứt lời bèn bảo Phó Nguyên: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ta.”
Phó Nguyên cuống lên: “Sếp ơi…”
Quản lý lạnh mặt: “Đi ra.”
Phó Nguyên nào yên tâm để lại Giản Tinh một mình, anh định nói gì đó, song Giản Tinh âm thầm kéo vạt áo anh.
Phó Nguyên mím môi đi ra ngoài, nhưng anh đứng ngoài cửa chứ không bỏ đi.
Trong phòng làm việc, quản lý quan sát Giản Tinh, đây là lần đầu tiên hắn gặp cậu nghệ sỹ đã khiến weibo bị tê liệt mấy lần này.
Không thể không nói, đứa trẻ này thật sự có khí chất khiến người ta nhìn một lần là phải nhớ mãi.
Khí chất mà nghệ sỹ cần nhất.
“Phó Nguyên nói cậu chỉ muốn làm diễn viên.”
“Vâng.” Giản Tinh rất đỗi kiên định, không cho phép ai xen vào.
Quản lý mỉm cười: “Nếu công ty nhất quyết bắt cậu làm lưu lượng thì sao?”
Giản Tinh không hoảng không cuống, dường như đã tính đến chuyện này: “Hợp đồng tôi ký với công ty là diễn viên.
Trên đó có viết, trách nhiệm chính của tôi là đóng phim, chỉ cần phối hợp với công ty tham gia một vài hoạt động khác.”
Quản lý nhướng mày: “Một vài hoạt động không nói rõ là bao nhiêu, bảo cậu làm lưu lượng không hề vi phạm hợp đồng.”
Giản Tinh gật đầu: “Tôi biết.”
Quản lý hiếu kỳ: “Vậy cậu định làm thế nào?”
Giản Tinh nói thẳng: “Tôi ký hợp đồng 3 năm với công ty, bắt đầu có hiệu lực từ ngày 25 tháng 5 năm kia, hết hạn vào ngày 24 tháng 5 năm sau, tổng cộng còn 483 ngày.”
“Sắp đến Tết âm, nghệ sỹ bắt đầu hoạt động trở lại vào một tháng sau Tết.
Tôi không biết hát, nhảy cũng chỉ biết bắt chước, nếu công ty muốn tôi nhảy thì phải sắp xếp thời gian cho tôi học tập.
Thời gian học nhảy của một người mới thường là ba tháng, tức 90 ngày, hợp đồng còn 353 ngày.”
“Trong thời gian học, công ty có thể yêu cầu tôi tham gia hoạt động, nhưng tôi không chắc chắn mình làm tốt được bao nhiêu.
Học xong sẽ có một vài hoạt động hợp với người mới, khoảng chừng mỗi tháng một đến hai lần, tôi có thể tham gia theo sắp xếp của công ty.
Nhưng là một người mới, tôi không thể đảm bảo hiệu quả của chương trình.”
“Nửa năm sau, tôi có thể tham gia một vài hoạt động quy mô lớn.
Tôi chưa từng có kinh nghiệm lên các sân khấu lớn, cần hai đến ba lần để làm quen, thời gian nhanh chóng trôi đến cuối năm.
Tết năm sau là ngày 11 tháng 2, hết Tết, tôi có thể chính thức nhận các hoạt động thương mại, cách ngày đến hạn hợp đồng không quá 67 ngày.”
Giản Tinh nói đến đây, đoạn ngừng rồi tiếp tục: “Đến hạn hợp đồng, tôi sẽ không ký tiếp.
Tôi sẽ tìm một công ty phim mới, ký hợp đồng làm diễn viên.”
Quản lý nghe Giản Tinh nói hết, đối diện với ánh mắt vừa bình tĩnh vừa cố chấp của cậu, hắn khẽ cười.