Lúc học viên lên sân khấu, khán giả và ban giám khảo đều đã ngồi vào chỗ, trường quay vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giản Tinh là người lên cuối cùng, cậu đứng ở góc cuối hàng, chỉ cần lùi một chút nữa là rời khỏi sân khấu.

Phó Nguyên biết, đấy là để tiện cho việc cắt bỏ ở hậu kỳ.

Vì biết, nên mới xót xa.

Anh mím môi, nắm chặt hai tay, tâm trạng căng thẳng.

Bên cạnh, Bạch Đồ đang buồn chán vì phải giao nộp điện thoại, tình cờ quay đầu thấy cảnh này, hắn không nén nổi tò mò hỏi: “Anh bạn, sao anh còn căng thẳng hơn cả người trên sân khấu thế?”

Hôm trước Bạch Đồ phải đi bàn kịch bản mới của Thẩm Tiêu, không đến tham gia ghi hình chương trình, không biết chuyện đã xảy ra.

Phó Nguyên sững người, nhìn sang hắn.

Bạch Đồ nhiệt tình cười nói: “Xin chào, tôi là Bạch Đồ, Thẩm Tiêu là sếp của tôi.”

Phó Nguyên kinh ngạc, có phần hoảng sợ: “Chào cậu, tôi là Phó Nguyên, là người đại diện của Giản Tinh.”

“Ồ?” Bạch Đồ nghe tên Phó Nguyên mới nhớ ra, “Anh cũng thuộc Giải trí Tinh Đồ phải không? Trùng hợp ghê.

Đúng rồi, ai trên sân khấu là người anh dẫn dắt vậy? Vừa nãy trông anh hình như rất lo lắng cho cậu ấy.”

Phó Nguyên chỉ vào Giản Tinh: “Người cuối cùng.”

Bạch Đồ ngó theo: “Hình tượng được đấy.

Ớ, trông hơi quen, gặp ở đâu rồi nhỉ.”

Phó Nguyên tưởng là hắn từng xem phim của Giản Tinh, anh không nghĩ nhiều, cười khổ: “Đúng đấy, được lắm.

Điều chắc chắn duy nhất là không biết nhảy.”

Bạch Đồ càng khó hiểu: “Thì chương trình này yêu cầu học viên không biết nhảy mà.”

Phó Nguyên chỉ cười khổ.

Kết thúc tập trước đã bốc thăm quyết định chủ đề của tập này là nhảy đường phố.

Trên sân khấu, sau khi tương tác đơn giản, chương trình đến phần chọn huấn luyện viên.

Trong một góc tối của trường quay, ánh đèn đột nhiên sáng bừng lên.

Khi mười bốn huấn luyện viên đồng thời xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, trường quay im lặng mấy giây, sau đó bắt đầu hú hét điên cuồng.

Khán giả hiện trường đã được tuyển chọn trước, toàn là những người yêu vũ đạo, có hiểu biết cơ bản về làng vũ đạo.

Khi mười bốn huấn luyện viên xuất hiện, tất cả bọn họ đều nhận ra.

Bấy giờ bọn họ mới được chứng kiến sức mạnh của chương trình này.

Mười bốn huấn luyện viên, ai ai cũng là cái tên trứ danh trong làng nhảy đường phố, cộng thêm Thẩm Tiêu, Thái Sơn Bắc Đẩu tề tựu đông đủ.

(*) Thái Sơn Bắc Đẩu: núi Thái Sơn và sao Bắc Đẩu, chỉ người có tiếng tăm, được ngưỡng mộ.

Lúc này, có người đột nhiên chú ý đến người đen thùi lùi ngồi ở ngoài cùng.

Người nọ nhếch mép, hàm răng trắng sáng nổi bần bật trên gương mặt tối đen.

Quan sát trong giây lát, ai đó chợt kinh ngạc thốt lên: “Vua nhảy Percy.”

“Trời ơi, là Percy thật hả!”

Nếu Thẩm Tiêu là vua của làng nhảy đường phố Trung Quốc, thì Percy chính là vua thế giới danh xứng với thực.

Trong cuộc thi nhảy đường phố thế giới, hắn liên tục giành được huy chương vàng.

Không ai ngờ tới, một chương trình giải trí cho người mới học vũ đạo không chỉ mời được Thẩm Tiêu làm ban giám khảo, còn mời được vua nhảy thế giới làm huấn luyện viên.

Các học viên cũng nhận ra Percy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Với tài năng và danh tiếng của Percy trên thế giới, nếu được hắn huấn luyện, căn bản khỏi cần lo về độ quan tâm.

Nhóm nghệ sỹ kiềm chế sự kích động, Trác Hoa càng thêm tự tin, quyết tâm hừng hực.

Cả sân khấu chỉ có Giản Tinh là mờ mịt, cậu vỗ tay theo mọi người, ngơ ngác trước sự kích động của họ.

Liên quan đến nhảy đường phố, cậu chỉ từng theo dõi Thẩm Tiêu, tất cả những huấn luyện viên trên sân khấu, cậu không nhận ra bất cứ ai.

Ánh mắt Thẩm Tiêu âm thầm đảo qua cậu, anh đoán ra ngay tình trạng của cậu, không nhịn được buồn cười, quay sang nhìn vào Percy.

Thấy anh nhìn sang, Percy nhanh nhảu giơ tay chào.

Khán giả tưởng là hắn chào họ, la hét ầm lên.

Hiện trường náo nhiệt bao nhiêu, Phó Nguyên nặng lòng bấy nhiêu.

Có thể gặp được Thẩm Tiêu và Percy ở chương trình này, họ thực sự rất may mắn.

Nhưng cứ nghĩ đến việc họ sẽ bị hậu kỳ cắt bỏ khỏi may mắn này, Phó Nguyên thậm chí không giữ nổi nụ cười khổ.

MC bắt đầu giới thiệu từng huấn luyện viên một, mỗi khi giới thiệu một người, tiếng vỗ tay và la hét nhiệt liệt lại vang lên.

Cuối cùng đến Percy, khung cảnh càng kích động khó mà khống chế.

MC giới thiệu đơn giản xong, đến lượt Percy tự giới thiệu mình.

Percy rất nhiệt tình, vừa kích động vừa vui vẻ cầm mic nói một thôi một hồi.

Nhưng hắn chỉ nhận được tiếng vỗ tay thưa thớt, vì đa số mọi người trong trường quay không hiểu gì.

Percy nói tiếng Anh.

MC giải thích: “Lần đầu tiên Percy đến Trung Quốc, không biết Tiếng Trung, để tôi phiên dịch cho mọi người.”

Khi MC dịch lại những lời của Percy, sắc mặt mọi người thay đổi.

Theo sắp xếp, một tập của họ sẽ được ghi hình trong năm tiếng, thời gian huấn luyện viên hướng dẫn không quá ba tiếng.

Nếu ngôn ngữ bất đồng, dẫu có phiên dịch thì cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Giống như lúc này, Percy chào hỏi khán giả, MC làm người phiên dịch, mấy câu ngắn ngủi mà tốn tận mấy phút.

Nhóm học viên từ kích động biến thành rối rắm.

Huấn luyện viên giới thiệu xong, bắt đầu đến phần lựa chọn, quy tắc của tập này là học viên chọn huấn luyện viên.

Theo thứ tự sắp xếp, Giản Tinh là người cuối cùng.

Trác Hoa lên đầu tiên, y đứng dưới bục huấn luyện viên, do dự mười mấy giây, cuối cùng chọn một bậc thầy nhảy đường phố nổi tiếng nhất trong nước hiện tại.

Percy rất giỏi, nhưng y không biết tiếng Anh, trao đổi phải dựa hết vào phiên dịch, điều đó sẽ nhấn mạnh khả năng ngôn ngữ kém của y, rất dễ bị khán giả chê bai.

Trác Hoa lựa chọn như vậy, những học viên khác cũng hiểu ý y, nhao nhao chọn thầy trong nước.

Cuối cùng, trên sân khấu chỉ còn Giản Tinh, huấn luyện viên trên bục cao cũng chỉ còn Percy.

Dưới sân khấu, trái tim Phó Nguyên bỗng chốc chìm xuống.

Anh không biết Percy, nhưng nhìn phản ứng của mọi người, có ngốc cũng đoán được Percy chắn chắn rất nổi tiếng trong giới nhảy đường phố.

Đều không phải kẻ ngốc, vậy tại sao không ai chọn hắn?

Huấn luyện viên có giỏi đến mấy, nghe không hiểu thì có tác dụng gì?

Tuy là có phiên dịch, tạm bỏ qua chuyện tốn thời gian, nhưng liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành, phiên dịch chưa chắc đã có tác dụng.

Chương trình không thể cho học viên nhiều thời gian để học tập, kể cả được Percy huấn luyện thì khả năng rất lớn vẫn sẽ là không hoàn thành nhiệm vụ.

Khán giả sẽ không trách là tại Percy, chỉ đổ cho học viên dốt nát.

Những người khác cũng nghĩ như Phó Nguyên, nhìn Giản Tinh với vẻ đồng tình và thương tiếc, dường như đã đoán được kết cục.

Bạch Đồ huých vai Phó Nguyên: “Nghệ sỹ nhà anh có vẻ không may mắn lắm ha.”

Phó Nguyên nhăn nhó, nào chỉ đen đủi thôi đâu.

E là việc Lý Khải đã đồng ý với anh cũng không được rồi.

Lý Khải tuyệt đối sẽ không cho Giản Tinh và Percy chung nhóm.



Bất kể dưới sân khấu thế nào, trên sân khấu, Giản Tinh mừng rỡ đi đến trước mặt Percy, cúi đầu chào lễ phép.

Percy kinh ngạc quan sát cậu, cười bắt tay cậu, hai người dắt nhau ra đứng vào chỗ cuối cùng.

Những người khác đều buồn cười, đường đường là vua nhảy thế giới, thế mà chỉ có thể đứng trong một xó.

Có lẽ chương trình cũng không ngờ đến kết quả này, khó tránh khỏi phần nào xấu hổ.

Cả trường quay, chắc chỉ có Giản Tinh và Percy là cười vui vẻ nhất.

Tiếp đến là danh sách điệu nhảy, để phần thi có tính chân thực, chương trình đã chuẩn bị hơn trăm điệu nhảy cho khán giả hiện trường lựa chọn.

Lúc đến lượt Percy và Giản Tinh, dưới sự dẫn dắt cố ý của MC, khán giả chọn cho hai người điệu khó nhất.

Phó Nguyên càng thêm nặng nề, điệu nhảy này, đừng nói là người mới, ngay cả vũ công thông thường cũng thấy rất khó.

Chương trình vì đoạn này mà đạt đến cao trào, Giản Tinh và Percy trở thành tâm điểm chú ý.

Nhưng những học viên khác không hề đố kị, trái lại còn thông cảm và hả hê.

Không ai chú ý, Percy đã âm thầm nháy mắt phải và nhếch mép cười với người nào đó trên ghế giám khảo.

Ở ghế giám khảo, Thẩm Tiêu hơi cong môi.

Chương trình sắp xếp cho mỗi cặp thầy trò một phòng tập riêng, máy quay sẽ chiếu tình hình của họ lên màn hình lớn.

Trên sân khấu có mười bốn màn hình, ba tiếng tiếp theo, giám khảo và khán giả sẽ quan sát quá trình học nhảy của tất cả học viên thông qua màn hình lớn.

Giản Tinh và Percy đi theo nhân viên đến một phòng tập.

Có một người đang đứng ngoài cửa, nhân viên giải thích đó là phiên dịch viên do chương trình sắp xếp.

Phiên dịch viên giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, Percy lại không thèm để ý đến hắn.

Percy chỉ nhìn Giản Tinh, ngẫm nghĩ, dùng tiếng Anh nói với Giản Tinh: “Cậu biết điệu nhảy lúc nãy không?”

Phiên dịch viên còn chưa kịp nói, Giản Tinh đã lắc đầu trả lời: “Không, tôi chỉ từng xem vài video nhảy thôi.”

Cậu dùng tiếng Anh, khẩu ngữ còn chuẩn và lưu loát hơn phiên dịch viên, phiên dịch viên nhất thời đờ đẫn.

Percy kinh ngạc nói: “Wow, tiếng Anh của cậu tốt ghê.”

Vừa nãy trên sân khấu, quay lưng về mọi người, Giản Tinh đã chào hỏi hắn: “Chào thầy Percy, tôi là Giản Tinh, Tinh có nghĩa là ngôi sao.” Tuy chỉ nói một câu, nhưng chính là tiếng Anh chuẩn chỉnh.

Giản Tinh cười nói: “Cảm ơn.”

Percy tỏ ra chờ mong: “Giản Tinh, tôi có thể gọi cậu là Sao Nhỏ không?”

Giản Tinh sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên là được.”

Phiên dịch viên xấu hổ bỏ đi.

Khung cảnh này được tất cả khán giả thấy rõ trên màn hình, trường quay vang lên tiếng thán phục, không ai ngờ một cậu chàng đẹp trai và trắng trẻo lại có khẩu ngữ tiếng Anh tốt như thế.

Người kinh ngạc nhất đương nhiên là Phó Nguyên, hơn một năm rồi, thế mà anh lại không biết Giản Tinh giỏi tiếng Anh như vậy.

Anh căng thẳng nhìn về hướng máy quay chính, ánh mắt có thêm sự chờ mong.

Đến bây giờ Lý Khải vẫn chưa hô cắt, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Lý Khải cũng rất kinh ngạc, trên thực tế, chương trình đã cố ý sắp xếp tình huống này.

Huấn luyện viên ban đầu có việc đột xuất, tình cờ mấy hôm nay Percy đang ở Trung Quốc bèn nhận lời mời.

Percy vốn được sắp xếp cho Trác Hoa, ông đã bảo MC nhắc nhở Trác Hoa về tiếng tăm của Percy, cho Trác Hoa lựa chọn đầu tiên.

Nhưng ông không ngờ, Trác Hoa lại không chọn Percy.

Lúc trên sân khấu chỉ còn Giản Tinh và Percy, Lý Khải suýt nữa hô ngừng để ghi lại.

Mời được Percy, đây chắc chắn là điểm đáng chú ý nhất của chương trình.

Có thể cắt Giản Tinh đi, nhưng tuyệt đối không thể cắt Percy đi.

Mà Giản Tinh bị thiếu hụt bẩm sinh, huấn luyện viên có giỏi đến mấy cũng vô tác dụng.

Đến lúc mất mặt ra khắp thế giới, Giản Tinh đương nhiên bị mắng, chương trình cũng trốn không thoát.

Lý Khải đang thảo luận với trợ lý, cách đó không xa, trợ lý của Percy nghe thấy bèn ngăn họ lại.

Lý Khải nói rõ lý do với trợ lý của Percy, nhưng trợ lý nọ lại nói: “Percy sẽ không tham gia một chương trình giả dối, nếu chương trình đã sắp xếp sẵn nội dung, vậy thì chúng tôi sẽ rút lui.”

Lý Khải chỉ có thể đổi ý.

Ai dè, một đứa trẻ ông không hề coi trọng, ngay khi bắt đầu đã mang đến bất ngờ cho ông.

Đến lúc ấy, kể cả nhảy không tốt, dựa vào chủ đề “Bàn về sự quan trọng của việc giỏi một ngôn ngữ”, cậu cũng có thể cứu vãn chút hình tượng.

Thời gian gấp rút, chẳng mấy chốc, mười bốn thầy trò đã vào vị trí.

Thông qua màn hình lớn, khán giả thấy huấn luyện viên bắt đầu dạy học viên động tác cơ bản.

Có nền tảng của ngày hôm trước, cộng thêm sự chỉ dạy của họ, động tác vũ đạo của các học viên nhanh chóng trở nên trôi chảy hơn nhiều.

MC kiêm chức thuyết minh, xem từng màn hình một, đến phòng cuối cùng, hình ảnh đột nhiên thay đổi.

Percy đang nhảy, vừa nhảy vừa giảng bằng tiếng Anh, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành mà MC cũng không phiên dịch nổi.

Là một trong những điệu nhảy khó nhất, điệu nhảy này có tiết tấu rất nhanh, các động tác xoay và nhảy đều rất khó, nhưng Percy nhảy vô cùng tốt.

Khán giả xem mà thán phục không thôi, liên tục vỗ tay ầm ầm.

Nhưng Giản Tinh lại đứng im, chỉ nghiêm túc dõi theo.

Percy vừa giảng vừa nhảy, nhảy ba lần, sau đó bảo Giản Tinh nhảy với hắn.

Khán giả đều đã xem biểu hiệu ngày hôm qua của Giản Tinh, thi nhau cười hì hì nhìn màn hình, vẻ mặt chờ mong.

Chỉ có Phó Nguyên nắm chặt hai tay, căng thẳng không thôi.

Percy vừa nhảy vừa đọc nhịp “một hai ba bốn”, để Giản Tinh có thể theo kịp, hắn đã cố ý thả chậm động tác.

Nhưng Giản Tinh nghe nhịp hắn hô, bảy phần mười là nhảy sai bét.

Bởi vì cậu dồn hết sức vào chân, thế nên động tác phần trên loạn xì ngầu hết cả.

Một điệu nhảy đường phố kỹ thuật cao, bị cậu nhảy thành một anh chàng say rượu.

Kết hợp với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và chân thành của Giản Tinh, nhìn kiểu gì cũng hài hước khôn tả, khán giả cười lăn cười bò.

“Ha ha ha, cậu ấy đáng yêu ghê.”

Bạch Đồ cũng cười theo, huých vai Phó Nguyên lần nữa: “Anh bạn, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh nói nghệ sỹ nhà anh không biết nhảy rồi.”

Phó Nguyên liếc xéo hắn, đã chẳng thèm nể mặt hắn là người đại diện của Thẩm Tiêu nữa.

Percy cũng không thể tin nổi, hắn dạy thêm hai lần, Giản Tinh tiến bộ rất chậm.

Percy tiếc nuối: “Ôi, Sao Nhỏ, cảm giác tiết tấu của cậu kém quá, động tác cũng không nhịp nhàng.

Cậu không thích hợp với nhảy, nhất là điệu nhảy có tiết tấu nhanh thế này.”

Giản Tinh gật đầu: “Vâng, xin lỗi thầy Percy, nếu cứ học thế này, chắc là tôi sẽ không học được, xin thầy cho tôi dùng cách khác được không?”

Percy đương nhiên đồng ý.

Trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Giản Tinh nhờ nhân viên mang bút và giấy đến.

Cậu nhờ Percy nhảy theo nhạc, còn cậu thì ngồi ở chiếc bàn bên cạnh nhanh chóng viết gì đó.

Cậu viết cực nhanh, chẳng bao lâu đã kín mấy trang giấy.

Percy nhảy mấy lần, Giản Tinh mới nói “được rồi”.

Percy tò mò bước đến, thoạt tiên là mù mờ, sau đó trợn tròn mắt, cứ như đã thấy việc gì ghê gớm lắm.

Phòng cuối cùng đương nhiên đã thu hút sự chú ý của tất cả khán giả trong trường quay.

Lúc này, tất cả mọi người đều có vẻ tò mò, duỗi dài cổ muốn soi cho rõ, nhưng hai người họ lại che hết tầm nhìn của ống kính.

Thẩm Tiêu nở nụ cười không dễ nhận thấy, đứng dậy ra sau sân khấu.

Những giám khảo khác thấy vậy thì tò mò hỏi: “Anh Thẩm, anh đi đâu vậy?”

Thẩm Tiêu không ngừng bước: “Đã tò mò như thế thì đến tận nơi xem là biết ngay thôi.”

Ban giám khảo nhìn nhau, mau chóng đi theo.

Lý Khải nhanh tay nhanh mắt, lập tức gọi mấy người quay phim bám đuôi.

MC cũng nghển cổ: “Các bạn khán giả thân mến, tôi có thể đi theo họ không?”

“Không!”

Khán giả kiên quyết phản đối, họ không được xem, người khác cũng đừng hòng.

MC khoa trương xuýt xoa: “Các bạn đáng yêu quá đi.”

Khán giả cười lạnh: “Hừ.”

Lúc Thẩm Tiêu đến phòng tập, MC tiếp tục thuyết minh tình hình ở những phòng tập khác, nhưng khán giả chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ Giản Tinh, thi thoảng châu đầu ghé tai, dường như đang đoán xem rốt cuộc cậu viết cái gì, chẳng ai thèm để ý tình hình ở những phòng khác.

MC coi như không thấy tình trạng này, dù sao cũng là ghi hình trước, sau này cắt mấy đoạn của khán giả đi, thế là không còn khung cảnh lúng túng này nữa rồi.

Cuối cùng, trong ánh mắt mong chờ của khán giả, Thẩm Tiêu đẩy cửa phòng tập.

Giản Tinh chưa nhận ra anh đến, vẫn đang vùi đầu trên giấy.

Một lát sau, trước mặt cậu đã có cả chồng giấy nháp.

Percy quay đầu thấy Thẩm Tiêu, đang định cười chào thì Thẩm Tiêu ngăn lại.

Anh bước đến cạnh Giản Tinh, lúc nhìn thấy nội dung trên giấy, sắc mặt anh chấn động hệt như Percy.

Thậm chí, ở một góc mọi người không thấy, đáy mắt Thẩm Tiêu chợt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Khán giả hiện trường càng tò mò.

May mà không lâu sau, những giám khảo khác đã kéo theo người quay phim đến.

Hình ảnh chuyển sang tờ giấy của Giản Tinh.

Khi thấy rõ nội dung trên giấy, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play