Phó Nguyên nhanh chóng gửi kịch bản chương trình ‘Món ngon và Gia đình’ cho Giản Tinh.
Sau khi đọc kỹ, Giản Tinh đã hiểu đại khái nhiệm vụ của chương trình này.
Chương trình có tổng cộng năm tập, quay luôn trong một lần.
Mỗi tập một chủ đề, quay trong hai ngày, một ngày lấy nguyên liệu, một ngày nấu ăn.
Khách mời cố định có năm người, tính cả cậu là đã xác định bốn người, người cuối cùng vẫn còn trống.
Nhìn danh sách khách mời đã chốt, Giản Tinh không nhận ra ai cả, bèn lên mạng tìm xem.
Diễn viên gạo cội Vương Quốc Cường, 65 tuổi, đóng rất nhiều phim kháng chiến, đã ngừng đóng phim nhiều năm.
Nhà nghệ thuật kịch Hoàng Mai Phùng Viện, 40 tuổi, nhà nghệ thuật kỳ cựu của làng kịch Hoàng Mai.
(*)
(*) Kịch Hoàng Mai: tên cũ là điệu Hoàng Mai hay điệu Hái Chè, là một trong năm loại hình ca kịch lớn của Trung Quốc.
Giai điệu giản dị, trong sáng và trữ tình.
Năm 2006 đã được liệt vào di sản văn hoá phi vật thể cấp quốc gia (TQ) (theo baike)
Thành viên của nhóm nhạc Thiên Sứ – Lý Thi Vận, 24 tuổi.
Giản Tinh tìm nhóm nhạc Thiên Sứ, là nhóm nhạc chín người được thành lập vào năm ngoái, cực kỳ nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều tiết mục nhảy của họ.
Trên weibo của mấy người, Lý Thi Vận là người nổi nhất, hai vị tiền bối còn lại chỉ có thể tính là nổi hơn cậu một chút.
Mấy ngày qua Giản Tinh đã xem rất nhiều chương trình ẩm thực, cậu lên mạng tìm kiếm những minh tinh trong đó, toàn là những người có hàng triệu, hàng chục triệu fans.
Nghĩ đến 30 nghìn fans ảo trên weibo của mình, Giản Tinh không nhịn được thương thay cho chương trình.
Mấy ngày sau, Giản Tinh xem hết những chương trình ẩm thực ngôi sao có thể tìm được, cẩn thận nghiên cứu thực đơn và nhiệm vụ của mỗi tập trong kịch bản.
Địa điểm ghi hình là ở nông thôn, các nhiệm vụ đều liên quan đến công việc đồng áng, hết sức quen thuộc với Giản Tinh.
Nhưng có mấy món Giản Tinh chưa làm bao giờ, cậu bèn tra công thức, mua nguyên liệu về nấu thử.
Giản Tinh xem thêm không ít chương trình đầu bếp, mua đồ về học tỉa hoa và trang trí theo.
Thời gian thấm thoắt đến ngày xuất phát.
Hiếm khi Kinh Đô đẹp trời, Phó Nguyên lái xe đưa Giản Tinh ra sân bay, cùng cậu làm thủ tục nhận vé.
Mùa đông phương Bắc lạnh tê tái, chương trình chọn ghi hình ở một xóm núi thuộc Vân Nam.
Từ khi vào công ty, đây là lần đầu tiên Giản Tinh rời khỏi Kinh Đô.
Phó Nguyên nhìn cậu khoác cặp sách, lo lắng dặn đi dặn lại: “Đến đó rồi nhất định phải khiêm tốn.
Những khách mời tham gia lần này nói thế nào cũng là tiền bối của cậu, phải tôn trọng người lớn, biết chưa?”
Suốt dọc đường, Phó Nguyên đã nhắc trên dưới mười lần, Giản Tinh không mất kiên nhẫn, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Phó, em biết rồi.”
Phó Nguyên lại bảo: “Còn nữa, nếu trong chương trình có nghệ sỹ nổi tiếng, cậu nhất định không được sấn đến chỗ người ta, cách xa ra một chút.” Mặc dù không có khả năng này lắm, nhưng cứ phòng cho chắc, Phó Nguyên vẫn quyết định dặn dò Giản Tinh.
“Không phải ai sang cũng bắt quàng làm họ được đâu.
Hăng quá hóa dở, nhỡ bị kẻ có ý đồ quy chụp, cậu sẽ toi ngay.
Nếu thật sự có người rất nổi tiếng, cậu chỉ cần đứng một bên ló mặt ra thôi, thế là được rồi.”
Giản Tinh gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Phó Nguyên lại dặn dò thêm mấy câu bảo cậu chăm sóc bản thân, thấy vẫn còn thời gian, anh sang quán gần đó mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Giản Tinh nhét vào cặp.
Giản Tinh: “Anh mua nhiều quá rồi ạ.”
Phó Nguyên nghiêm túc nói: “Đề phòng.
Cậu đừng tưởng tham gia chương trình ẩm thực là được hưởng thụ, mấy món khách mời của chương trình làm đều phải chỉnh màu hậu kỳ, trông thì đẹp chứ không ngon đâu, nếu đói thì ăn mấy cái này.
Tổng cộng mười ngày, sẽ qua nhanh thôi.”
Giản Tinh cười: “Cảm ơn anh Phó!”
“Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
…
Mãi đến khi sắp đến giờ lên máy bay, Phó Nguyên mới tiễn Giản Tinh qua cửa an ninh.
Nhìn Giản Tinh khoác cặp sách cười tít mắt vẫy tay cật lực chào mình, Phó Nguyên rốt cuộc không kìm được ướt nhòe hai mắt, lần đầu tiên nếm trải cảm giác bố già đưa con đi học.
Hành trình của Giản Tinh rất thuận lợi, bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh bình yên.
Cậu ở sân bay cởi áo khoác ra, đổi sang áo sơ mi trắng, quần bò và giày thể thao đơn giản, sau đó nhận điện thoại từ đội ngũ chương trình.
Nghe theo hướng dẫn trong cuộc gọi, Giản Tinh kéo vali ra khỏi sân bay.
Bên ngoài có nhân viên công tác đang đợi sẵn, đồng thời người quay phim cũng đã vào chỗ, quá trình ghi hình bắt đầu từ đây.
Nhân viên công tác nhìn thấy Giản Tinh thì rất kinh ngạc, không biết là vì cách ăn mặc giản dị của cậu hay là vì nhan sắc vượt khỏi dự đoán của cậu, nhưng anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Người nọ hoàn toàn không lạnh nhạt với Giản Tinh vì cậu vô danh, nhiệt tình đón tiếp cứ như Giản Tinh nổi lắm, gọi cậu là “cậu Giản”, còn giúp cậu cất hành lý vào xe.
Giản Tinh được chiều mà lo, nhưng không hề từ chối.
Anh Phó nói, đến đây, tất cả nghe theo sự sắp xếp của chương trình.
Lúc xe chuẩn bị lăn bánh, đằng sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai.
Giản Tinh ngồi ở ghế sau nhìn lại, đằng sau có một chiếc xe giống của họ, hiển nhiên là cũng đến đón khách mời.
Mấy cô bé cậu bé ôm gấu hồng chạy ào vào sân bay.
Mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ Kinh Đô đến đây, Giản Tinh đoán là có khách mời khác bay cùng chuyến với cậu.
Người hâm mộ bao vây cửa ra, Giản Tinh chưa kịp thấy là ai, chiếc xe đã chạy đi mất rồi.
Có máy quay chĩa vào mình, Giản Tinh không dám ngó loạn, đành ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hồi nhỏ cậu chưa từng xa quê, lần đầu xa nhà là đến Kinh Đô, thế nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những cảnh sắc mới mẻ thế này.
Mùa đông ở Kinh Đô, cây cối không trụi lủi thì cũng phủ đầy tuyết, chỉ có hai màu trắng và xám.
Quê cậu nằm bên sông Trường Giang, mùa đông không có tuyết, có cây rụng lá có cây không.
Còn ở đây, mặc dù đã sang tháng 12, nhưng cây cối vẫn xanh mơn mởn.
Giản Tinh thầm cảm thán đất nước rộng lớn, vạn vật phong phú.
Giản Tinh không nói gì, nhân viên công tác chủ động bắt chuyện với cậu.
“Lần đầu tiên cậu Giản đến Vân Nam à?”
“Vâng, lần đầu tiên ạ.” Giản Tinh quay đầu, lễ phép nhìn đối phương.
Đối diện với đôi mắt trong veo của cậu, anh nhân viên thoáng sửng sốt, Giản Tinh có một đôi mắt khiến người ta đem lòng yêu mến.
Anh cười nói: “Vân Nam đẹp lắm, cậu Giản có rảnh thì ra ngoài thăm thú xem.”
“Vâng.”
“Chương trình của chúng ta là ‘Món ngon và Gia đình’, chủ đề là món ăn Trung Quốc, cậu Giản từng đi nhiều nơi chưa?”
Giản Tinh lắc đầu, thành thật trả lời: “Trước mắt chỉ có hai thành phố, Vân Nam là nơi thứ ba ạ.”
Anh nhân viên hơi kinh ngạc, cười nói: “Thế thì cậu Giản có lộc ăn rồi, lần này chương trình sắp xếp đầu bếp đến dạy mọi người nấu các món ngon, có thể được thử rất nhiều loại hương vị khác nhau.”
Giản Tinh mỉm cười: “Mong quá.”
Cậu cười, anh nhân viên càng kinh ngạc hơn.
Cậu diễn viên nhỏ này có ngoại hình đẹp ngoài dự đán, cười lên càng bắt mắt.
Anh vốn không xem trọng Giản Tinh, hiện tại lại hơi chờ mong.
Có lẽ, người này sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho chương trình.
“Cậu Giản, tôi họ Cao, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Cao.”
Giản Tinh lễ phép gật đầu: “Chào anh Tiểu Cao.”
Tiểu Cao cười bảo: “Cậu Giản biết nấu ăn không?”
“Biết ạ.”
Tiểu Cao lấy làm kinh ngạc, cười nói: “Cậu Giản giỏi thế, thanh niên bây giờ ít người biết nấu ăn lắm, như tôi chỉ biết nấu mỳ thôi.”
Giản Tinh đáp: “Bố mẹ không ở bên, đành tự nấu thôi ạ.”
Tiểu Cao đoán cậu giống đa số người trẻ, cùng lắm là biết xào nấu mấy món đơn giản, cười bảo: “Có thể đặt đồ ăn bên ngoài mà, bây giờ đặt đồ thật sự quá tiện, lúc tôi ở nhà một mình thường đặt mua về.”
Dứt lời, anh chủ động lấy điện thoại ra, mở app đặt đồ ăn, ống kính lập tức nhắm vào điện thoại của anh.
Giản Tinh nhớ trên kịch bản có ghi nhà tài trợ của chương trình, một trong số đó là app đặt đồ ăn nọ.
Khi nói chuyện với cậu, Tiểu Cao đã thành công ghép quảng cáo vào.
Hai người tán gẫu thêm mấy câu, Tiểu Cao hoàn thành công việc, cuối cùng cũng tha cho Giản Tinh, để cậu nghỉ ngơi, người quay phim cũng tắt máy.
Giản Tinh ngắm nghía phong cảnh bên ngoài một lúc rồi thu mắt về.
Chặng đường còn hơn một tiếng, cậu muốn đọc sách đôi chút, nhưng đọc sách trên xe không tốt cho mắt, Giản Tinh dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh Phó nói, chương trình kiểu này nhìn thì tưởng nhàn, thật ra ghi hình rất mệt, cậu cần tận dụng thời gian giữ sức.
Một tiếng sau, chiếc xe ra khỏi đường nhựa, lái vào đường núi, tròng trành hơn nửa tiếng mới dừng lại trong một thôn làng.
Trước mặt là một ngôi nhà gỗ ba tầng khá cổ, đằng trước có một hàng rào gỗ bao quanh một cái sân nhỏ, xung quanh là đồng ruộng mênh mông.
Người quay phim bật máy lên, Giản Tinh biết, họ đến rồi.
Tiểu Cao chuyển hành lý xuống giúp cậu, cười nói: “Cậu Giản, tôi đưa cậu đến đây thôi, hy vọng mấy ngày tới cậu ghi hình vui vẻ.” Nói đoạn lái xe đi mất, chỉ còn lại Giản Tinh và người quay phim.
Bốn phía là đồng ruộng bình thường, không khí trong lành, giống hệt quê nhà, cảm giác bội phần gần gũi.
Giản Tinh nhắm mắt hít thở sâu, sau đó nhấc vali trèo lên thềm.
Trên cổng nhà treo cái biển gỗ được viết bốn chữ: Ngôi Nhà Hoa Đào.
Giản Tinh quay đầu, ngoài sân quả thật có trồng mấy cây hoa đào, vì là mùa đông nên chưa nở hoa, khá xứng với cái tên ấy.
Cậu đi vào cổng, một người đàn ông trung niên đang ngồi trong sân chẻ củi, bên cạnh có máy quay chĩa vào ông, gần đó còn có không ít nhân viên công tác đang vây quanh một cái máy quay chính.
Nhân viên nhìn thấy Giản Tinh, âm thầm nhắc nhở người chẻ củi.
Người chẻ củi ngẩng đầu nhìn cậu, cười chào đón.
“Ồ, cậu Giản đến rồi, vất vả quá.
Hoan nghênh cậu đến với Ngôi Nhà Hoa Đào.
Tôi là trưởng đoàn của chúng ta, cậu có thể gọi tôi là Chủ nhà.”
Thái độ của đối phương khiến Giản Tinh một lần nữa có ảo giác là mình vô cùng nổi tiếng.
Cậu ngoan ngoãn cất tiếng “Chào Chủ nhà ạ”, sau đó không nói gì nữa.
Chủ nhà dường như không nhận ra sự câu nệ của cậu, nhiệt tình dẫn cậu lên nhà.
“Cậu Giản là người đầu tiên đến đây, có thể chọn phòng trước.”
“Chủ nhà gọi cháu là Tiểu Tinh đi ạ, bố mẹ và thầy cháu đều gọi cháu như vậy.”
Đối phương lớn tuổi hơn mình, Giản Tinh nghe tiếng gọi “cậu Giản” thực sự rất lạ.
Chủ nhà sửng sốt giây lát, cười bảo: “Thế tôi gọi cậu là Tiểu Tinh nhé.”
“Vâng.”
Chủ nhà đưa cậu đi xem mấy căn phòng.
Mỗi tập có 8 vị khách mời, cộng thêm chủ nhà, phòng ốc vừa vặn có 9 gian, mỗi tầng ba gian, chủ nhà đã chọn một gian ở tầng một.
Giản Tinh nhận ra, đội ngũ chương trình vô cùng cẩn thận, phòng ốc đều được trang trí rất thoải mái và ấm áp, ngập tràn không khí gia đình.
‘Món ngon và Gia đình’ đã có mùi vị của gia đình rồi.
Giản Tinh chọn căn phòng gần cầu thang nhất ở tầng hai.
Khách mời có người cao tuổi, nên để tầng một cho họ.
Nhà gỗ đông ấm hè lạnh, chỗ không tốt là tiếng bước chân vang, giẫm mạnh cái là cả tòa nhà đều chấn động.
Nhất là căn phòng nằm gần cầu thang, hễ có người đi qua là tiếng động rất lớn.
Chủ nhà lập tức nhận ra ý đồ của Giản Tinh, nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng, nụ cười chân thành hơn mấy phần: “Được rồi, cậu dọn đồ đi, dọn xong thì xuống chẻ củi giúp tôi.”
“Vâng.”
Giản Tinh nhanh nhẹn cất đồ, nhìn áo sơ mi trắng trên người, cậu đổi sang chiếc áo hoodie màu tối chịu được bẩn rồi xuống dưới nhà.
Chủ nhà thấy vậy, hài lòng cười bảo: “Xem ra Tiểu Tinh đã chuẩn bị sẵn sàng để lao động rồi.
Nào đến đây, mấy ngày tới chúng ta đều phải tự chẻ củi nấu cơm, chuẩn bị nhiều củi một chút.”
Giản Tinh gật đầu, bước đến cầm rìu lên bắt đầu làm việc.
Chủ nhà thấy cậu thao tác thành thạo, hơi kinh ngạc: “Tiểu Tinh từng chẻ củi rồi à?”
“Vâng ạ.”
Giản Tinh không nhiều lời, cúi đầu nghiêm túc làm lụng.
Chủ nhà thấy cậu rặt một vẻ “Tôi không nói gì, tôi đến đây để lao động” thì hơi buồn cười, nhanh chóng chuyển sang chủ đề mới.
Tuy Giản Tinh không chủ động bắt chuyện, nhưng có hỏi là đáp, hai người câu được câu chăng, không khí khá ổn.
Nửa tiếng sau, vị khách thứ hai đến, là diễn viên gạo cội Vương Quốc Cường.
Lúc tiếng còi xe vang lên, chủ nhà vồn vã ra cổng đón, dưới sự ra hiệu của nhân viên công tác, Giản Tinh cũng đi theo.
Ông Vương không đến một mình, ông dắt theo một đứa bé khoảng mười tuổi, đứa trẻ không xuống xe.
Chủ nhà chào hỏi với Ông Vương, dắt Ông Vương vào trong sân, Giản Tinh kéo hành lý đi đằng sau giúp ông.
Ông Vương chọn căn phòng ở tầng một.
Trong lúc ghi hình, nhân viên đã đưa đứa bé vào, nhưng không lọt vào ống kính.
Giản Tinh thế mới biết, đứa bé không lên chương trình, chỉ theo ông nội đến chơi thôi.
Giản Tinh thấy chiếc cặp sách đứa bé khoác trên lưng hình như rất nặng, cậu muốn cầm giúp, nhưng đứa bé từ chối: “Em tự đeo được.” Đoạn ngừng, bổ sung một câu, “Cảm ơn.”
Giản Tinh mỉm cười, không ra phía trước, quay đầu tiếp tục chẻ củi.
Không lâu sau, Phùng Viện và Lý Thi Vận đến cùng lúc.
Phùng Viện khí chất tao nhã, toàn thân toát lên phong vị của một nhà nghệ thuật.
Lý Thi Vận nhuộm tóc màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, cầm trong tay con gấu hồng.
Giản Tinh nhớ đến khung cảnh mình thấy ở sân bay, đoán những người đó hẳn là fan của Lý Thi Vận.
Lúc Giản Tinh xách đồ giúp họ, thấy hai người quan sát mình, cậu chủ động chào: “Chào cô Phùng và chị Lý, em là Giản Tinh.”
Phùng Viện và Lý Thi Vận đã thấy tên của Giản Tinh trên kịch bản, gặp người thật, họ hơi kinh ngạc với ngoại hình xuất chúng của cậu, nhìn thêm mấy lần.
Hai người phụ nữ chọn phòng ở tầng ba, Giản Tinh xách hành lý lên giúp họ.
Nửa tiếng sau, bốn vị khách mời đều thu xếp ổn thỏa, cùng nhau ngồi trong sân, mỗi người có một quay phim của riêng mình.
Cháu của Ông Vương cũng ngoan ngoãn ngồi một bên, có nhân viên ở cùng, cậu bé tò mò nhìn họ.
Chủ nhà pha một ấm trà, mấy người vừa trò chuyện vừa chờ vị khách cuối cùng.
Chủ nhà rất giỏi tạo bầu không khí, liên tục tìm mấy đề tài để các khách mời tương tác với nhau.
Câu chuyện đều xoay quanh các món ăn gia đình, hết sức phù hợp với chương trình lần này.
Ông Vương và Phùng Viện khéo ăn khéo nói, đều là nhà nghệ thuật uyên bác, nói chuyện sâu sắc, Lý Thi Vận thì rất đáng yêu, bầu không khí rất tốt.
Giản Tinh ngồi ở góc trong cùng, nghiêm túc nghe chuyện, căn bản không chủ động phát biểu.
Khi nào chủ nhà hỏi đến cậu thì cậu mới ngoan ngoãn trả lời, vô cùng quy củ.
Trò chuyện khoảng nửa tiếng, bên ngoài có tiếng xe truyền đến.
Chủ nhà đứng dậy, vẻ mặt kích động khó kìm nén: “Vị khách mời cố định cuối cùng của chúng ta đến rồi, các vị ngồi đây nhé, tôi ra đón cậu ấy vào.”
Ông đưa mắt ra hiệu cho người quay phim, có ba máy quay đi theo ông ra ngoài.
Giản Tinh nhận ra, máy quay chính của đạo diễn cũng nhắm thẳng vào cổng.
Các nhân viên bên cạnh đều rất kích động, nhất là mấy cô gái.
Tiếng xe ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.
Chẳng mấy chốc, chủ nhà đưa một người vào.
Ông kích động nói với bốn người trong sân: “Vị khách thứ năm của chúng ta đến rồi.” Đoạn quay đầu nói với người bên ngoài, “Cậu Thẩm, hoan nghênh cậu đến với Ngôi Nhà Hoa Đào.”
Thẩm Tiêu mặc quần áo thoải mái xách vali đi vào, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhất thời, cả sân im phăng phắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT