Thác Bạt Thuận cùng tất cả mọi người đứng chờ ở ngoài rất lâu
nhưng bọn họ không cho bước vào cũng như là không đưa cho chàng
Tử Nguyệt Đằng dù chàng và mọi người có cầu xin như thế
nào?
Đúng
lúc ấy, Vân Y đi ra ngoài hít thở không khí thì nhìn thấy Thác Bạt Thuận cùng với phụ hoàng và mẫu hậu của nàng và những
người khác đang đứng ở bên ngoài Vân Y vội chạy ra ngoài, bên
ngoài trời rất lạnh nàng rất lo lắng cho bọn họ:
Vân Y vô cùng ngạc nhiên, sững sốt khi nghe như thế nàng rất muốn
giúp nhưng nàng lại không có cách gì không biết làm sao? Ngay
cả ca ca của nàng là Thác Bạt Thuận còn không cầu được thì
nàng làm sao có thể xin được chứ?
Kỳ Ân hay tin, biết chàng và mọi người vẫn còn ở bên ngoài đợi
nàng không thể làm ngơ càng không thể để người dân trong thành
từ từ chết đi vì bệnh dịch nàng vội vã đi cầu xin Ngọc Cao
Tuấn:
"Sư
phụ! Người hãy đưa Tử Nguyệt Đằng cho bọn họ đi bọn họ đã
đứng ở ngoài đó gần hai canh giờ rồi ở ngoài đó rất lạnh
nếu người không lo cho bọn họ thì cũng phải lo cho người dân
trong thành chứ?"
Ngọc Cao Tuấn nhìn thấy nàng lo lắng, khẩn trương như thế chàng
không biết phải làm thế nào? Kỳ Ân nhanh chóng đi đến ngồi
xuống cạnh sư phụ của nàng, lay lay tay của Ngọc Cao Tuấn ánh
mắt rất khẩn cầu, Ngọc Cao Tuấn thật sự chịu thua nàng, hết
cách với nàng:
"Thôi được rồi! Con đừng có nhăn nhó nữa con cứ đi lấy Tử Nguyệt Đằng đưa cho bọn họ đi."
Kỳ Ân ánh mắt đầy sự mừng rỡ đứng dậy nhanh chóng đi lấy Tử
Nguyệt Đằng lấy xong nàng chạy ra đưa cho bọn họ khi vừa bước
đến cửa nàng chợt sựng người lại, do dự không biết là nàng
nên xuất hiện hay không?
Nàng nghĩ sớm muộn gì cũng biết bây giờ biết cũng chẳng sao nàng
hít thật sâu rồi bước ra ngoài, cánh cửa mở ra, tất cả ánh
mắt đều hướng về cánh cửa khi nhìn thấy nàng bước ra ai nấy
cũng đều ngỡ ngàng, mắt mở to, kinh ngạc vô cùng.