Sau khi tiệc rượu kết thúc, Khương Ấu rửa mặt xong liền nằm lên giường.
Thời gian trên màn hình đã điểm 0 giờ.
Cô chùm chăn, chọc chọc vào màn hình, ngập ngừng gõ vài lần, cuối cùng quyết định hỏi anh có ở đó không.
Đợi năm phút nhưng không hề có động tĩnh.
Khương Ấu mím môi, trong ánh mắt hiện lên tia khó chịu.
Ngón tay mảnh khảnh ấn một cái, dứt khoát gọi một cuộc gọi đi.
Cô cắn răng chờ đợi cho đến khi bên kia đồng ý, lúc nghe thấy giọng nói trầm thấp kia cô đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào.
"..."
"Alo? Ấu Ấu?"
Cả người Khương Ấu nổi lên một chút da gà, cô ôm đầu gối rồi cầm lấy điện thoại, trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Tề Lễ Dự dừng một chút rồi thấp giọng gọi một tiếng "Ấu Ấu".
Hình như đây là lần đầu tiên ở thế giới này anh gọi tên cô như vậy.
Khương Ấu mím môi, chữ "Vương" vừa đến miệng đã dừng lại, trong lòng có chút chua xót, cô nhẹ giọng kêu một tiếng Tề tổng.
Ở bên kia Tề Lễ Dự im lặng vài giây, anh cau mày nhưng cũng không sửa lại: "Làm sao vậy, em ở nhà sao? Cần giúp gì không?"
Giọng nói của cô hơi vội vã, Tề Lễ Dự theo bản năng đóng sách lại, chỉ cần nhận thấy được cô có gì không ổn thì sẽ lập tức tìm gặp cô ngay.
Khương Ấu nhẹ giọng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Anh "Ừ" một tiếng rồi yên lặng chờ cô nói chuyện.
Cả hai người đều đang ở trong phòng riêng của bản thân, trong màn đêm tĩnh lặng, hai người đều có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
"...Anh có biết Khương Hàn không?" Cô nhẹ giọng thăm dò.
Ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Em gặp anh ta à? Anh ta đã nói gì với em?"
Phản ứng của người đàn ông làm cho Khương Ấu mím môi, có chút bất mãn lẩm bẩm: "Ra là anh biết anh ta? Vậy có phải là trước đây anh cũng đã... biết anh ta rồi?"
Cả hai người họ đều biết cái từ "trước kia" chính là chỉ Đại Tề.
Đã lâu lắm rồi, anh đợi hơn 20 năm, rốt cuộc cũng có thể nghe lại giọng nói nhõng nhẽo làm nũng này.
Người đàn ông khẽ cười: "Ừ."
Tiếng cười của anh khơi dậy sự bất mãn của cô, cô kéo chăn bông rồi ngả người ra sau, hừ một tiếng bắt đầu nghiêm túc nói với anh chuyện đêm hôm nay.
"Người đó tên Khương Hàn, anh ta nói anh ta là anh trai tôi, anh ta còn thăm dò thử xem tôi có nhớ được chuyện kiếp trước hay không nữa, tôi gạt anh ta cho qua chuyện rồi anh ta muốn tôi tiếp cận anh, viện ra đủ loại lý do chỉ để tìm cách đánh trả lại anh."
Cô khẽ cau mày, giọng điệu lên án giống như một đứa trẻ, đem từng sự việc một kể hết cho anh nghe.
"Vậy... rốt cuộc anh ta là ai?"
Tề Lễ Dự khoác áo bước đến bên cửa sổ.
Cô gái ở đầu dây bên kia đầy nghi vấn nhưng người đàn ông lại mím môi không muốn trả lời.
Một khi giải thích, cô nhất định sẽ biết kiếp trước anh cố tình che giấu thân phận của cô.
Dù sao cô cũng là công chúa của Tiền triều, nếu không phải do anh thì một vị công chúa như thế làm sao có thể trở thành một ca nữ.
Ánh mắt anh hơi tán loạn, trầm giọng nói: "Kiếp trước anh ta đúng thật là anh trai của em."
Khương Ấu cứng đờ người trong tức khắc, ngay cả ánh mắt cũng dao động.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe anh nói tiếp: " Khương Hàn là thái tử của Khương quốc."
Khương quốc... Tiền triều...
Thái tử...
"...Vậy thì, tôi là...?" Bí mật đến quá đột ngột, giọng nói của Khương Ấu trở nên run rẩy, cô nắm chặt điện thoại không biết phải làm thế nào.
Cô là ca nữ trong hoàng cung Đại Tề, do may mắn nên anh mới nhìn trúng, từ đó mới được mọi người ngưỡng mộ. Làm sao có thể liên quan đến huyết mạch của Khương quốc?
Khương quốc...?
Nhưng mẫu thân(*) nàng, người phụ nữ hiền lành của Ca Múa Sở lại không hề nhắc đến chuyện được sủng ái.
Mẫu thân(*): ý nói mẹ Khương Ấu
Mẫu thân nàng luôn nghiêm khắc dạy nàng ca hát, sau đó xoa đầu, nhẹ nhàng khen ngợi nàng. Ngay cả khi bà chết cũng chỉ nói một câu, hãy ở lại Ca Múa Sở, mẫu thân chỉ muốn nàng được sống hạnh phúc.
Lúc mẹ cô chết thì Khương quốc còn chưa bị tiêu diệt. Chẳng lẽ... mẫu thân cũng không muốn thân phận của nàng bị vạch trần.
" Nàng là công chúa của Khương quốc nhưng...lại có rất ít người biết."
Mẫu thân của Khương Ấu khi đó là vú nuôi của quốc chủ Khương quốc, sau khi mẫu thân của Khương Ấu bị ép nhận ân sủng, bà đã cầu xin bà vú bên cạnh rồi bà vú ấy lại đến cầu xin thái hậu đừng đưa bà vào hậu cung.
Mẫu thân của Khương Ấu đã thành công không vào cung nhưng đổi lại chính là cái chết của bá vú, người đã giúp đỡ bà.
Bà vú ấy biết Khương quốc chủ là người có đức tính gì, nữ nhân tính tình dịu dàng vào hậu cung mấy ngày không chừng cũng sẽ đổi tính. Tuổi mẫu thân của Khương Ấu cũng đã lớn, có thể cùng nữ nhi sống vui vẻ cả đời là được rồi.
Rốt cuộc cũng là từng có công dưỡng dục nên Thái hậu đã đồng ý.
Vì thế nên Khương Ấu chưa từng biết về thân phận của bản thân. Cho dù sau này Khương Hàn có ý muốn xúi giục cô thì cũng không thể thành công.
Giọng người đàn ông bình tĩnh, đều đặn, từng câu từng câu nói hết sự việc đời trước ra cho cô nghe.
Trong lòng Khương Ấu đột nhiên nhói lên, cô còn không biết bản thân mình còn có một thân phận khác.
Hơn nữa... cô không còn tình cảm gì với Khương quốc.
Ấn tượng của cô về Khương quốc chính là có một quốc chủ hoang dâm, cô nghe mấy chị em nói chuyện, có người đã tình cờ gặp được quốc chủ và thái tử. Có một chị gái nói với cô rằng quốc chủ là người bạc tình, tốt nhất là cô nên tránh xa ra một chút.
Sau này trưởng thành, nữ quan của Ca Múa Sở là bạn tốt của mẹ đã giúp cô được ở lại Ca Múa Sở. Ngay cả lúc Khương quốc bị tiêu diệt cô cũng chỉ đi theo mấy chị em trốn qua một đêm rồi thôi. Ngày hôm sau đã khôi phục lại bình thường.
Mãi cho đến khi được anh lựa chọn giữa bao người.
"Vậy anh... đã biết hết rồi phải không?" Trong đầu Khương Ấu chợt lóe lên, cô bỗng hỏi một câu thật nhẹ nhàng.
Cô biết anh vẫn luôn mong muốn tiêu diệt người của Tiền triều, thế thì cô... cũng nằm trong kế hoạch đó sao.
Chẳng trách anh lại chưa bao giờ chạm vào cơ thể cô.
"... Phải, nhưng mà —--"
Người đàn ông còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã ngắt cuộc gọi.
Tề Lễ Dự cau mày gửi tin nhắn thoại.
Cô không nhận.
Bàn tay đang nắm điện thoại dùng lực lớn đến mức trở nên trắng bệch, lông mày của người đàn ông nhíu lại thật chặt, cô không nhận tin nhắn thoại, gọi điện trực tiếp cũng không nhận nốt.
Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng đánh chữ vào khung chat của hai người.
Mới nãy vẫn còn gửi được tin nhắn thoại, giờ gõ xong một chuỗi tin nhắn sau khi gửi đi lại nhận được một dấu chấm than đỏ lè.
Bị xóa bạn.
Đôi mắt của Tề Lễ Dự đã lạnh đến mức như đóng băng.
Anh vừa gọi điện hỏi địa chỉ nhà cô từ Lâm Viễn vừa nhanh chóng thay đại bộ đồ xong liền cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
...
Khương Ấu ôm đầu gối lặng lẽ khóc, so với khi bị lưỡi dao xuyên qua tim thì lúc trái tim rơi xuống tận vực sâu còn đau đớn hơn gấp bội lần.
Thì ra thứ mà cô cho là tình yêu, cũng chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.
Cái gì mà tình yêu sét đánh, trân quý thương tiếc, tất cả đều là giả!
Hồi trước cô cố tình hôn anh trong lúc anh đang ôm cô, cô còn mừng thầm bản thân đang ngồi đây mà tâm trí anh vẫn không hề loạn, hóa ra là do không có sức hấp dẫn!
Đúng là giống với lời của các cung nhân, cô chỉ có thể được xem là một món đồ chơi mà thôi.
Cô vùi mình vào những hồi ức xưa cũ, không biết đã bao lâu rồi, đôi mắt cô sưng lên vì khóc, áo ngủ ướt đẫm một mảng lớn, cô nàng với mái tóc dài hỗn loạn cả cơ thể đều xiêu xiêu vẹo vẹo, khóc đến mức cảm thấy mệt mỏi, đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ đã là một hai giờ sáng, sao có người đến tìm cô được!
Đã hơn nửa đêm rồi! Đáng sợ quá!
Vốn dĩ lá gan Khương Ấu không lớn lắm, cô co rụt người lại, nhanh chân chạy đi lấy điện thoại gọi cho Lâm Viễn.
Giọng nói run rẩy của cô nàng mềm yếu đến đáng thương, Lâm Viễn không nhịn được nhắc nhở, là Tề tổng đột nhiên gọi điện thoại đến xin anh ấy địa chỉ của cô.
Sau khi cúp điện thoại, cô thở phào một hơi, tìm WeChat của người ấy thì phát hiện nó đã bị cô xóa và chặn rồi, cô chỉ còn cách lục tìm cái số điện thoại của anh rồi nhấn gọi đi.
"Tít tít ___"
"Ấu Ấu? Mở cửa đi, hãy cho tôi cơ hội để giải thích..."
"...Đừng có ấn, tôi sợ, bây giờ tôi không muốn gặp anh cũng chẳng muốn nghe anh giải thích, anh đi về đi được không?" Cô ngắt lời anh bằng giọng nói khẽ khàng còn dính giọng mũi, thế nhưng người đàn ông kia đã thật sự bình tĩnh lại.
Sau khi cô nói xong, không còn tiếng chuông cửa nữa, giọng nói trầm ổn ổn định của người đàn ông truyền vào tai như điện.
"Anh biết em là người của tiền triều nhưng tất cả hành động đều xuất phát từ tận tâm. Cho nên Ấu Ấu à, em không cần phải buồn đâu, giấu diếm thân phận của em là thật nhưng có mục đích riêng là giả."
Anh phát hiện cô vẫn yên lặng lắng nghe nên đã nói chậm lại.
"Em lại khóc à?"
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng đến lạ thường, làm cô không ít lần rung động mà sa vào bên trong.
Trong đêm tĩnh mịch, biết được anh đang ở dưới tầng, lòng cô dịu đi không ít.
Khương Ấu tức giận nói: "Không, không có, anh mau về đi."
Giọng nói của cô bị cắt đứt một lát, mới miễn cưỡng nói: "Anh... phải cẩn thận Khương Hàn, nhớ chú ý an toàn."
Một giây tiếp theo, cuộc gọi đã được dập máy, người đàn ông bất lực thở dài.
Anh nói xong cũng không rời đi ngay, mãi cho đến khi gần 3 giờ sáng ánh đèn trên tầng hai tắt thì mới chịu rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT