Edit: Yan——Hai vị thiếu gia nhà họ Chu đều ở bệnh viện, một vị thân mang trọng bệnh một vị đau khổ mất người yêu. Toàn bộ việc làm ăn đều đè lên vai tiểu Phó khiến mấy ngày nay anh ta không kịp về nhà, ngay cả con nhỏ sinh bệnh cũng không cách nào cùng đến bệnh viện. Quần áo tiểu Phó nhăn nhúm, hết xử lý sổ sách lại nhận điện thoại. Bận đến độ hai mắt thâm quầng đầu như say xe vô cùng mệt mỏi.
Hắn vốn tưởng mình còn phải làm lụng vất vả như thế một thời gian nào ngờ đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, mùi cà phê hoà với mùi điểm tâm sáng sớm lập tức ùa vào phòng khiến tiểu Phó muộn màng cảm thấy cả người đau nhức. Chu Quân tay cầm ba tông cố ý mua bữa sáng mang đến cho tiểu Phó nói một tiếng vất vả rồi. Đúng là tiểu Phó rất vất vả, hắn mệt mỏi lau mặt nhìn Chu Quân.
Chu Quân rõ ràng đã cẩn thận nghỉ ngơi một đêm làm tinh thần no đủ. Hắn mặc tây trang ba món cầm theo batoong trông rất có phong thái trước đây. Đây tuy là chuyện tốt nhưng trạng thái của Chu Quân quá tốt, tốt đến mức khiến người ta nghi hoặc. Chu Quân cũng không giải thích quá nhiều chỉ bảo Tiểu Phó trở về nghỉ ngơi, nơi này đã có hắn quản lý. Tiểu Phó cũng không khách khí, anh ta gọi trợ lý đến phối hợp với Chu Quân lại dặn dò vài chuyện mới trở về nhà.
Chỗ Thi tiên sinh mới gửi cho hắn một tin nói là đốc quân Ung từng vài lần bí mật đi đến một nơi. Nơi kia bị canh phòng cực kì nghiêm mật. Nhưng người của Thi tiên sinh vẫn nghe ngóng được ít chuyện, ví dụ như rác ở nơi kia có số lượng lớn là rác thải y tế, nơi đó vẫn luôn để đó không dùng thời gian trước mới đột nhiên có người vào ở.
Mà thời gian vừa lúc đốc quân Ung phái người đi tìm Ung Tấn. Chu Quân rất cảm ơn tin tức Thi tiên sinh cung cấp, hơn nữa cũng rất có thành ý sửa sang lại tin tức về nước Đức giao sang. Rất nhanh Bạch tiên sinh dưới tay Thi tiên sinh đã gọi điện tới trao đổi cụ thể công việc với hắn, lúc này Chu Quân lại đưa ra một ít yêu cầu, hắn yêu cầu vài người đi cùng hắn cướp Ung Tấn ra khỏi đó.
Hắn tin chắc rằng Ung Tấn bị trông giữ ở đó, nếu không anh ấy sẽ không mặc cho đầy lời đồn đãi bên ngoài mà không gọi cho hắn đến một cú điện thoại. Bạch Hạ không đồng ý ngay trừ phi Chu Quân có thể cung cấp cho hắn tin tức có giá trị tương đương. Người làm ăn không chịu thiệt, Chu Quân nào có thể cung cấp được nhiều như vậy. Nếu như hắn tiếp xúc càng sâu, người bên Đức nhất định sẽ tới tìm hắn.
Vào lúc Chu Quân đang do dự, Bạch Hạ lại gửi tin tới. Hình như đốc quân Ung phát hiện ra có người đang điều tra, người ở nơi kia rút lui suốt đêm, đồ đạc cũng bị quét sạch, manh mối nơi này coi như đứt đoạn. Lúc Chu Quân nhận điện thoại nghe thấy tin này cả đầu đều trống rỗng, hồi lâu sau mới ngắt điện thoại. Thế này có nghĩa cho dù là Ung Tấn còn sống hay đã hết hắn đều không thể nghiệm chứng.
Nếu đốc quân Ung thật sự đưa Ung Tấn đi thì bọn họ còn có cơ hội gặp lại sao. Có lẽ sẽ có, dù sao đốc quân cũng không có khả năng khống chế Ung Tấn cả đời. Hơn nữa hành động của đốc quân đã thể hiện rằng ông ta từ bỏ Ung Tấn rồi.
Nếu một năm không đợi được tin của Ung Tấn, vậy mười năm thì sao. Khi đó hắn vẫn sẽ yêu Ung Tấn ư? hay là theo thời gian trôi đi cũng dần dần quên lãng. Lần đầu tiên Chu Quân hận mình do dự, nếu không phải bởi vì thời gian hắn do dự có lẽ hiện tại hắn đã có thể nhìn thấy Ung Tấn.
Nhưng cáu giận cũng vô dụng chỉ có thể tìm cách khác. Hắn quen biết vài kẻ tam giáo cửu lưu, có thể dùng tiền mua được tin. Nhưng mà tiền tài tan biến tin có ích lại rất ít. Thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, phía đốc quân Ung lại có hành động mới. Có một người tên Ung Quyền tuổi tác tương đương với Ung Tấn nhận tổ quy tông.
Chưa ai từng nhìn thấy người này chỉ biết đốc quân Ung còn đang bồi dưỡng hắn, cần phải thêm một thời gian nữa mới tổ chức một bữa tiệc, chính thức giới thiệu hắn là người thừa kế tiếp theo. Chu Quân đọc được tin này trên báo, gần đây đốc quân Ung cực kỳ nổi tiếng. Đầu tiên là tin chiến thắng liên tiếp báo về, ảnh chụp binh lính chiến thắng trở về thỉnh thoảng sẽ được đăng báo, trong ảnh chụp toàn là những khuôn mặt tươi cười.
Xuân qua hạ đến, thời tiết nóng bức. Chu Quân hạ quyết tâm hợp tác với Thi tiên sinh. Hắn nói điều kiện với Hạ Bạch, hắn cần có người bảo vệ, dựa lưng vào Thi tiên sinh rồi hắn mới dám xuống nước. Sau khi được đồng ý Chu Quân lập tức liên lạc với tàu thủy đến Đức một tuần, quá trình cũng coi như thuận lợi, hắn dùng tàu thủy dựa vào việc nhập khẩu vải từ Đức, ngụy trang dưới lớp vỏ bọc nghề dệt của nhà họ Chu thành công vận chuyển hàng hóa giao cho Thi tiên sinh.
Bệnh tình Chu Diêm vẫn luôn ở trạng thái có thể khống chế, chị dâu cũng thường xuyên đến thăm anh cả, không biết chị làm thế nào mà nhà họ Dung lại đồng ý. Ngày hôm đó, Chu Quân mang theo đồ bổ đến thăm anh cả cũng cùng lúc thấy chị dâu đang ở trong phòng bệnh. Khó có khi chị dâu nhìn thấy hắn còn cười ấm áp với hắn, bụng chị đã rất lớn, sắp sinh rồi.
truyện đam mỹÁnh sáng trong phòng đầy đủ, lúc hắn đẩy cửa đi vào thấy tay anh cả đang đặt lên bụng chị dâu, dùng lực đạo vô cùng nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve. Giống như đang giao lưu với đứa nhỏ còn chưa sinh. Chị dâu mặt mày dịu dàng đang thảo luận tên đứa nhỏ với anh cả. Chu Quân cũng bị bắt nói ra mấy cái nhưng đều bị anh cả nói không, hắn không khỏi dở khóc dở cười: "Cho nên mới bảo vẫn là để cha nó lấy tên đi, em đặt anh lại không thích."
Tinh thần Chu Diêm cũng rất tốt, chắc hẳn là vì nghĩ mình còn có một đứa con nên trong lòng có thêm sức mạnh. Chị dâu không thể ở bên ngoài quá lâu, chị cũng sắp sinh nên tất cả mọi thứ phải cẩn thận. Không bao lâu người làm nhà họ Dung đã vào phòng bệnh cẩn thận đỡ chị dâu dậy đưa chị về nhà. Trước khi chia tay anh cả gọi chị lại: "Lan Chi, em ở nhà cẩn thận chờ sinh." Chị dâu nhíu mày muốn nói lại thôi, anh cả lại bảo đảm với chị: "Đừng lo lắng lúc em sinh anh không ở đó, dù lúc đó em ở đâu anh cũng nhất định chạy tới, nhất định ở bên em."
Anh cả nói rất kiên định, chị dâu cũng an tâm gật đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Đợi chị dâu đi khỏi anh cả lập tức thay đổi sắc mặt, cực kỳ trịnh trọng nói với Chu Quân: "Lỡ như anh không còn nữa, nếu chị dâu cậu mang theo đứa nhỏ không tiện tái giá cậu hãy nhận đứa nhỏ về. Nếu cô ấy muốn ở bên đứa nhỏ cũng phải tùy cô ấy." Cho dù không có áp lực từ trưởng bối thì dòng nhánh bên đó cũng không quản được lên đầu hai mẹ con.
Chu Quân nghe mấy lời này vội lắc đầu: "Gần đây không phải uống thuốc mới rất có hiệu quả sao, em lại không đáng tin cậy tốt nhất là anh tự mình chống đỡ đi. Vợ của mình lại giao phó cho em trai là cớ làm sao, cho dù thế nào cũng phải cố chịu đựng." Hắn không thích giọng điệu dặn dò hậu sự này của anh cả, hắn hy vọng anh cả vì đứa nhỏ mà cố gắng tồn tại.
Chu Diêm nhìn dáng vẻ kinh hoảng của em trai mình bất đắc dĩ dựa lên giường bệnh. Anh định nói với Chu Quân vài câu, muốn hắn sớm ngày thành gia nhưng mà lời đến bên miệng lại chẳng thể thành câu. Hắn biết là sau khi thiếu tướng Ung chết em trai mình đến cùng đã có dáng vẻ gì. Nhưng người chết không thể sống lại, em trai của anh cũng không thể cả đời cô đơn chứ.
Bởi vậy anh thả lỏng khẩu khí nói chỉ cần Chu Quân thích là được. Mặc kệ nam nữ, anh đều sẽ đồng ý. Chu Quân ngoài miệng được được, thực tế hắn cũng không cắt đứt liên lạc với Thi tiên sinh, chuyện giật dây bắc cầu này có lần một sẽ có lần hai. Thi tiên sinh đáp ứng sẽ tiếp tục truy tìm tin tức Ung Tấn.
Mà hắn và Bạch Hạ, bên ngoài là lui tới làm ăn thực tế là đầu cơ trục lợi súng ống đạn dược. Đương nhiên Thi tiên sinh cũng không chỉ dùng mấy tin của Ung Tấn đã khiến Chu Quân lao vào hiểm nguy được mà dưới quan hệ của Thi tiên sinh Chu Quân cũng ký được mấy mối làm ăn lớn, bên buôn bán súng ống đạn dược hắn cũng rút lui thành công.
Lưng dựa cây cao hóng gió mát, tiểu Phó rõ ràng cảm nhận được sản nghiệp nhà họ Chu lại lần nữa được chấn hưng. So với thời gian dài trước đây không đàm phán làm ăn thành công thì giờ máy móc cuối cùng cũng được hoạt động. Hiện tại ngược lại là đơn hàng quá nhiều làm không xuể. Tiểu Phó hỏi Chu Quân lại chỉ nhận được Chu Quân cười mà không nói.
Tiểu Phó thức thời không hỏi lại nhưng cũng mơ hồ cảm thấy bây giờ Chu Quân đã có vài phần bóng dáng Chu Diêm, có quyết đoán cũng đủ sức quyết đoán. Dáng vẻ trẻ con ngây thơ của tiểu thiếu gia trước đây đã không còn lại chút gì.