Edit: Yan——Lễ tang của Ung Tấn tổ chức vội vàng, người có thể tham gia không nhiều lắm. Nguyên nhân là bởi một vụ bê bối trong quân đội, bắt nguồn từ một kỹ nữ bị bắt. Cuối cùng dựa vào tên vài vị nhân viên trong miệng cô ta nói ra tra ra được nội tình kinh người bên trong. Vị thiếu tướng quân đội nào đó lợi dụng quyền lực trong tay buôn bán thuốc phiện, không chỉ như vậy, vũ trường, hàng cấm đều có y tham gia chỉ thị.
Vụ bê bối khổng lồ này bị náo loạn đến xôn xao, truyền thông khắp nơi vọt tới như lang sói ngửi thấy mùi máu tươi. Không bao lâu sau tên họ gia thế của vị thiếu tướng kia bị bại lộ không thiếu thứ gì, đúng là Ung Tấn, thiếu tướng Ung đã tử vong trong một chiến dịch thời gian trước. Đốc quân Ung khẩn cấp phát biểu thanh minh, tỏ vẻ vô cùng đau lòng với hành vi của con trai mình cũng cho hay sẽ từ chức nhận lỗi, tự khiển trách bản thân làm một người cha không thể đào tạo ra lương tài.
Nhưng tình hình quân sự càng ngày càng căng thẳng, phía chính phủ cũng không thể lại mất đi một nhân tài. Dưới rất nhiều khuyên nhủ và giữ lại đốc quân Ung tỏ vẻ vào chiến dịch kế tiếp ông ta sẽ tự mình ra trận vì quốc gia cống hiến một phần sức lực. Lại qua thêm mấy ngày, toàn bộ tin tức truyền thông đều bị lấp kín, không còn ai nhắc tới chuyện này nữa. Vụ bê bối này oanh liệt nổi lên lại lặng yên không một tiếng động hạ xuống. Xác Ung Tấn vẫn luôn ở trong quan tài bởi vì việc này mà không thể hạ táng. Thời gian qua lâu liền hôi thối không ngửi được vậy nên càng không có ai bằng lòng tới tế bái.
Huống chi người chết không phải là thiếu tướng vì nước hi sinh mà là cặn bã của quân đội, thanh danh hỗn độn. Người chết có thể tránh được trừng phạt nhưng vinh dự hạ táng nên thuộc về y lại không bao giờ có, ngay cả huân chương vốn nên có cũng bị cướp đoạt. Lúc một loạt chuyện này phát sinh Chu Quân vẫn còn đang trong bệnh viện vì tiểu Phó cố ý ngăn tin tức bên ngoài nên hoàn toàn không biết gì cả.
Trạng thái của hắn trước sau vẫn luôn rời rạc, ngủ ăn cơm như cái xác không hồn. Hắn cũng vẫn đợi, Tân tiểu thư nói sẽ giúp hắn bảo hắn chờ tin của cô. Cô sẽ tận lực dẫn hắn tham gia lễ tang Ung Tấn. Vì thế hắn đang đợi, chỉ là đợi một khoảng thời gian rồi nhưng cũng không đợi được Tân tiểu thư. Chu Quân râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, từ từ gầy ốm.
Ngày Tân Uyển Quân tới, Chu Quân ngồi trên giường vừa nhìn thấy cô, con ngươi u ám đột nhiên sáng ngời như nhìn thấy ánh sáng, hắn chân tay luống cuống mà từ trên giường bệnh đứng lên sau đó hấp tấp nói: "Ngại quá, em chờ tôi một lát!" Hắn vội vàng chạy vào phòng tắm sửa sang lại mình, bởi vậy cũng bỏ lỡ nét mặt muốn nói lại thôi của Tân Uyển Quân.
Chu Quân cạo râu cho mình, sửa sang tóc, lại mặc một bộ tây trang vào. Hắn thật sự đã gầy đi quá nhiều, quần rộng thùng thình đành phải dùng một chiếc thắt lưng thắt lại, tóc hắn vẫn còn hơi ướt, giọt nước rơi từ lọn tóc thấm ướt đầu vai. Hắn nhìn bản thân trong gương hồi lâu, gần như sắp không quen biết người trong gương là ai nữa.
Bờ môi quá tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, quầng thâm đậm màu phía dưới đôi mắt có vẻ rất tối tăm. Hắn dùng sức xoa mặt, hít sâu một hơi rồi cài cổ áo cẩn thận sửa sang lại cà vạt, kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài đã không còn là dáng vẻ suy sụp tinh thần chán nản khi này. Chỉ là sắc mặt Tân tiểu thư ngồi bên ngoài đối mặt với hắn rực rỡ hẳn lên cũng không vui vẻ như vậy.
Cô lấy một biểu cảm không đành lòng nhìn hắn, hết sức gian nan nói với hắn, Ung Tấn đã hạ táng lần này bọn họ đi chỉ có thể đặt trước bia mộ y một bó hoa. Biểu cảm Chu Quân không đổi, tuy mấy ngày nay hắn trải qua đến độ đần độn nhưng. Đã đến tận hôm nay hắn ước chừng cũng chỉ có thể đến trước bia mộ nhìn y một lần, nhưng cho dù như thế cũng đã rất tốt.
Hắn bình tĩnh một chút, nhận gậy chống y tá chuẩn bị cho mình chậm rãi đi ra ngoài. Miệng vết thương của hắn đã khép lại kha khá nhưng hành động vẫn khó khăn. Tân Uyển Quân nửa đỡ hắn lên xe. Trong xe còn có người khác, thế mà lại là Thi tiên sinh. Chu Quân kinh ngạc một lát, thấy Tân Uyển Quân cúi đầu nói lần này bọn họ đến tế bái được cũng may nhờ tin tức của Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Đừng khách sáo, dù sao bây giờ cũng không có bao nhiêu người muốn đi."Lời này làm Chu Quân không hiểu lắm, hắn mờ mịt nhìn về phía Tân Uyển Quân. Tân Uyển Quân căng thẳng xoa găng tay, không dám giận mà liếc mắt nhìn Thi tiên sinh một cái, ngược lại an ủi Chu Quân: "Không sao hết, em tin thiếu tướng không phải người như vậy." Đối với lời cô nói, Thi tiên sinh hừ một tiếng không tỏ ý kiến.
Chu Quân càng không hiểu: "Người nào? Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Biểu cảm Tân Uyển Quân vốn là áy náy và đồng tình nhưng thấy Chu Quân như vậy cũng dần dần hiểu ra, vội lắc đầu: "Không có gì không có gì!" Cô ngậm miệng lại quên trong xe còn có người khác. Thi tiên sinh dùng ngữ khí trào phúng nói toàn bộ vụ bê bối ra cuối cùng còn nói một câu: "Vậy nên không cần cảm ơn, bây giờ bằng lòng đi tế bái y chỉ sợ cũng chẳng mấy người.".
ngôn tình tổng tàiÔng ta có địa vị cao tất nhiên biết nội tình của chuyện này. Ung Tấn chẳng qua là kẻ chết thay mà thôi, dù sao cũng là con trai đã chết đốc quân Ung ra chiêu ấy để bảo toàn thanh danh của mình cũng không có gì kỳ lạ. Mà những người đó căn bản cũng không để bụng đến cùng là ai làm những việc này, bọn họ chỉ muốn có thể kéo nhà họ Ung xuống nước, có người có thể ra tiền tuyến hơn nữa lại không cần tiêu hao một khoản tiền lớn cho nhân viên hậu cần, để đốc quân Ung dùng tiền nuôi binh của mình đi đánh giặc là được.
Lần này nhà họ Ung cũng là bị người ta theo dõi nên không đành lòng bỏ ra nhiều tiền cũng không vứt nổi miệng người như hổ rình mồi. Thi tiên sinh cũng không nói những suy nghĩ trong lòng ra. Trong mắt ông ta là không cần phải nói, nhưng ông ta không ngờ được phản ứng của Chu Quân. Ông ta vốn tưởng người này sẽ khàn giọng phân bua cho người yêu đã chết, lại kêu trời kêu đất chỉ trích những kẻ vu hãm y.
Nhưng những hình ảnh ông ta tưởng tượng không xảy ra, sau khi Chu Quân yên tĩnh nghe Thi tiên sinh nói xong chỉ hai tay giao nhau đỡ lên gậy chống, mặt không biểu cảm không biết đang nghĩ gì. Thi tiên sinh không xem được phản ứng xuất sắc gì, thấy hơi tẻ nhạt vô vị. Ông ta ghét bỏ thả lỏng thân thể dựa vào ghế xe, rất không vui thừa nhận tầm mắt hơi mang trách cứ của Tân Uyển Quân.
Xe một đường vững vàng đến nơi. Chu Quân ôm một bó hoa, Tân Uyển Quân cũng xuống xe với hắn. Mây đen giăng đầy trời, gió lạnh thổi bay áo choàng. Âm thanh chống gậy của Chu Quân vang lên có tiết tấu giống như tiếng kêu của đồng hồ quả quýt tích tắc theo thời gian trôi đi. Trước bia mộ có người, đó là người Chu Quân chỉ mới thấy mặt có một lần, đốc quân Ung.
Bên cạnh đốc quân Ung có rất nhiều người, có phó quan cũng có phóng viên. Âm thanh chụp ảnh vang lên, ánh đèn camera kiểu cũ nổ như sấm chớp khiến tầm nhìn mọi người một màu trắng xóa. Trừ cái này ra ở đây thực sự không nhiều người. Phóng viên đến muốn chụp ảnh sẽ lập tức bị mời xuống, có lẽ là đang bàn bạc tin tức tiếp theo nên viết gì, ảnh chụp nào với trang báo nào, vân vân.
Chu Quân dừng lại cách một khoảng, âm thanh hắn tới không nhỏ khiến đốc quân Ung xoay người nhìn về phía đoàn người bọn họ. Tầm mắt ông ta xẹt qua hai người Chu Quân dừng lại trên người Thi tiên sinh, hơi gật đầu. Trong mắt ông ta không có Chu Quân hoặc nói chỉ cần không liên quan đến lợi ích thì sẽ không có người có thể bỏ vào mắt ông ta, dù sao ngay cả con trai ruột của mình ông ta cũng có thể đối xử máu lạnh như vậy.
Trong lòng Chu Quân nghĩ, môi lại cong lên một nụ cười. Nụ cười kia vừa an tĩnh vừa điên cuồng. Lông mày Thi tiên sinh khẽ động, ông ta cảm thấy không ổn. Trực giác của ông ta cực kỳ chuẩn thế nên giúp ông ta tránh được rất nhiều kiếp nạn. Quả nhiên, ngay sau đó Chu Quân lập tức nhanh chân đi về phía đốc quân Ung.
Khí thế của hắn mạnh mẽ, đốc quân Ung lập tức được người vây quanh, ào ạt móc súng nhắm vào Chu Quân. Nhưng mà Chu Quân lại không sợ hãi vẫn cứ đi về phía trước. Đốc quân Ung nhíu mày, lại nhìn Thi tiên sinh rồi giơ tay ý bảo không cần nổ súng. Rốt cuộc Chu Quân cũng không điên đến vậy, hắn đỏ mắt cách rất nhiều người, ánh mắt như dao: "Ông không xứng."
Ba chữ, bao quát ngàn lời vạn chữ. Ông không xứng tế bái anh ấy, không xứng làm cha anh ấy, không xứng ở chỗ này giả mù sa mưa lợi dụng cho xong giá trị cuối cùng của anh ấy, giống như giòi bọ đáng sợ ngay cả chút xương thịt cuối cùng của anh ấy cũng không tha.