Lúc Chu Quân tỉnh lại, hắn vẫn nằm ở cái giường không mềm mại kia. Mùi hương trên đệm giường tươi mát đã không phải là cái lúc trước khi hắn hôn mê lăn lộn với người kia nữa. Hắn sờ soạng đệm giường khô ráo dưới thân vùi mũi vào gối đầu. Hắn vùi cả khuôn mặt vào gối cọ cọ, trên mặt treo một nụ cười ngu si mà bản thân cũng không hề biết.
Trong phòng đã không còn ai, trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi quân dụng và quần lót chỉ không có quần. Số đo áo sơ mi hơn lớn, tay áo che tới tận mu bàn tay. Hiện giờ khí hậu đã ấm dần, thời tiết ở phía nam càng nóng nên Chu Quân mặc cái áo sơ mi kia xuống giường cũng không quá lạnh. Cái áo sơ mi này không che hết được mông nhưng Chu Quân nghĩ thầm, hẳn sẽ không có người đột nhiên xông vào phòng của Ung Tấn vì thế đứng dậy tự rót cho mình một chén nước, uống xong đi loanh quanh trong phòng vài vòng.
Lúc Ung Tấn bưng cơm canh vào liền thấy Chu Quân bắt chéo chân dài, chẳng chút hình tượng ngồi lệch trên giường hút thuốc. Tay hắn cầm bức ảnh, nhân vật chính trong ảnh là Chu Quân, thấy Ung Tấn đi vào còn quơ quơ ảnh chụp trên tay với Ung Tấn: "Chụp lén em khi nào đó?"
Không chỉ có ảnh chụp, hắn còn nhiều lời muốn hỏi hơn. Không xem không biết, trong căn phòng này thế mà có không ít thứ thuộc về hắn. Khăn tay, lọ thuốc hít, còn có một bộ trường quái có màu trăng non với hoa văn chìm của hắn được gấp chỉnh tể để trong ngăn tủ. Hắn lấy hai ngón tay kẹp một góc quần áo cười nghiền ngẫm nói với Ung Tấn: "Thanh là mỹ nữ, sao có thể là trộm được."
"卿本佳人,奈何为贼."Thanh bổn giai nhân, nề hà vì tặc.
Từ Bắc sử của Lý Dục Hầu đời Đường trong Sử ký thứ hai mươi bốn: "Thanh là mỹ nữ, sao có thể là trộm được?" Nghĩa là: "Thanh" và "đẹp" ở đây không nhất thiết chỉ người con gái. Ý chỉ người vốn xuất thân có khát vọng cao cả hay lý tưởng cao cả nhưng sau này lại sa đọa.
Nhưng mà mấy lời trêu ghẹo của hắn cũng không thể khiến Ung Tấn cảm thấy ngại ngùng được. Ung Tấn buông khay thức ăn đi về phía hắn. Chu Quân không tránh không né, chỉ chờ đến khi cả người Ung Tấn bao phủ lên mình mới vươn hai tay bám lấy lưng y tiếp tục một nụ hôn triền miên.
Hôn xong, Ung Tấn mút môi dưới hắn không ngừng hôn vài cái nữa, như thương tiếc luyến lưu mà dán lên môi hắn chậm rãi ma sát. Chu Quân xoa xoa tóc Ung Tấn kéo người ra sau: "Trước đây có phải là anh đến nhà em ngủ không?" Ung Tấn đạm nhiên nói: "Chỉ có mấy ngày." Hóa ra không phải chỉ một đêm, Chu Quân cứng họng.
Hắn bị dẫn đến chỗ bàn uống cháo, ngược lại hẳn với bát mì sợi hắn nhìn thấy lúc đi vào đây là cháo thịt còn có vài lá hành thái tươi mới. Đương nhiên không thể so với ở nhà nhưng dưới hoàn cảnh đặc thù cũng coi như đãi ngộ quá tốt. Chu Quân uống mấy ngụm chợt mở miệng nói: "Em ăn giống anh là được rồi."
Ung Tấn ngồi xuống đối diện bên kia bàn ánh mắt mềm mại nhìn hắn. Nghe hắn nói như vậy liền nói: "Không sao đâu, ngày mai sẽ có xe đưa em mà mấy người qua chốt, đợi đến nơi cách xa nguy hiểm thì bên em vốn muốn đi đâu thì đi đó." Chu Quân giật mình: "Buổi sáng ngày mai, nhanh như vậy?" Ung Tấn như nhớ ra gì: "em không cần lo lắng bạn đồng hành của em, bọn họ không có ý kiến cũng chuẩn bị tốt để ngày mai xuất phát rồi. Lộ trình quay về tôi đã nói với ông chủ Hứa, hẳn là sẽ không quá nguy hiểm."
Dứt lời, y còn cười nói: "Tôi còn nói chuyện với ông ta một chút về thù lao lần này của em, sẽ cao hơn so với ban đầu chút ít, ông ta đồng ý." Chu Quân nắn nắn cái thìa trong tay, trong lòng không rõ là đang vui hay buồn. Thấy mặt hắn vẫn chưa thả lỏng, biểu cảm vẫn luôn không vui Ung Tấn cũng dần dần thu cười im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi cũng không muốn can thiệp cái gì chỉ đơn thuần muốn làm chút việc nhỏ cho em."
Chu Quân nào có ý trách cứ phần tấm lòng này chứ, lần trước vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng chẳng qua là do canh cánh trong lòng những truyện trước đây. Huống chi chuyện Ung Tấn làm với hắn mà nói đều có rất nhiều chỗ tốt. Chỉ là cảm thấy rời đi như vậy quá nhanh mà bọn họ mới chỉ vừa gặp mặt. Trận đánh này lâu như vậy lần tiếp theo gặp lại biết đến khi nào.
Hắn không nói lời nào Ung Tấn lại hiểu lầm ý hắn cũng trầm mặc dường như còn đang tự hỏi có thể nói gì bây giờ mới dỗ được người yêu nhỏ đang hờn dỗi. Không ngờ Chu Quân lại lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn y: "Em có thể ở lại lâu hơn mấy ngày không... Ông chủ Hứa, vết thương của ông ấy còn chưa tốt có lẽ không thể nhanh như vậy đã đi."
Lời nói của hắn đầy gian nan đầy chờ đợi đầy lưu luyến. Ung Tấn không ngờ sẽ là đáp án này, biểu cảm có một chốc trống rỗng chỉ nhìn Chu Quân rồi đứng dậy nhích lại gần. Không còn cái ghế nào khác, Chu Quân liền ngồi lên đùi y, mặt dán mặt nhỏ giọng mà nói: "Em nghĩ, có lẽ là em điên rồi."
Còn có trăm ngàn lời ngọt ngào muốn nói, không địch lại được một thoáng vành tai chạm tóc mai. Rõ ràng chuyện âu yếm hơn cũng đã làm cũng không bằng một khắc luyến tiếc lúc này. Ung Tấn ôm eo hắn dần dần thu lực, nếu có thể hẳn là muốn khảm hắn vào trong cơ thể. Y sờ đến đôi chân trần trụi của Chu Quân, sờ đến đầu gối hơi lạnh bèn muốn giúp hắn mặc quần áo.
Chính là bộ trường bào màu trăng non kia, cài lại từng nút áo, tơ lụa rủ bên người giống như trở về cuộc sống xa xỉ trước đây chỉ thiếu một kiểu tóc chỉnh tề hắn lại là tiểu thiếu gia phong lưu phóng khoáng năm đó. Động tác của Ung Tấn không quá thuần thục nhưng rất săn sóc, mặc quần áo cho hắn xong còn định khom lưng đi giày cho hắn tựa như chà lau âu yếm một thứ đồ cổ mình cực yêu thích vậy.
Đáng tiếc Chu thiếu gia không phải đồ cổ, thỉnh thoảng hắn trộm hôn người kia thành công liền cười trộm, không khí càng thêm ngọt ngào, Ung Tấn xoa xoa đôi môi nghịch ngợm của hắn lại muốn tới hôn. Nhưng mà cửa bị người bên ngoài gõ lên kịch liệt, ngoài phòng có binh lính lớn tiếng báo cáo, nghĩ hẳn là quân tình cấp báo. Ung Tấn thu hồi tay, nhanh chóng cho sắp xếp cho hắn, muốn ăn muốn uống hoặc gặp bạn đều có thể tìm phó quan Lâm, binh lính ngoài cửa có thể dẫn hắn đi.
Dứt lời y vội vàng rời đi, trong phòng lập tức lạnh lẽo. Chu Quân nào còn muốn ăn uống gì, hắn khó khăn lắm mới tìm được một mặt gương to bằng bàn tay tự mình sửa sang lại một chút. Quan trọng nhất là nhìn xem cổ có dấu hôn không. Hắn cũng không muốn làm ảnh hưởng đến hình tượng của Ung Tấn, lúc hành quân đánh giặc còn buông thả, tóm lại là mấy lời không dễ nghe.
Nhưng mà dù trên cổ được hai cổ áo đứng chặt chẽ giấu kín nhưng xuân tình giữa mày khó nén thêm đôi môi hồng hào quá mức, bởi vậy Chu Quân ở trong phòng uống thêm mấy ngụm trà lạnh ăn một chén cháo nữa cuối cùng mới tương đối bình thường đi ra ngoài. Hắn tìm được phó quan Lâm, người nọ dẫn hắn đi tìm mấy người ông chủ Hứa. Đối tác của hắn không được may mắn như hắn, dù sao thì hắn vừa đến đã vào phòng thiếu tướng.
Đó là một lều vải sắp xếp cho những người bị thương, ông chủ Hứa và đám người Đại Cước bị thương không nặng bằng những người khác. Mùi thuốc súng lẫn mùi thuốc mùi hôi mùi cháy khét tản trong không khí, khó ngửi cũng quả thực thảm thiết. Trái tim Chu Quân đập gia tốc gần như không dám nhìn những người đang nằm trên giường hành quân. Hắn vẫn luôn biết chiến tranh tàn khốc, chỉ cần đọc báo nghe tin tức thời sự thì mọi người đều biết. Nhưng loại hiểu biết này cơ bản không bằng một lần tận mắt trông thấy.
Bởi vì trong quân này có người hắn để ý, bởi vì trong phòng này đều là người, dù là những người không cùng huyết thống. Người thiếu cánh tay, gãy cái chân, bị nổ hủy cả khuôn mặt sống không bằng chết, hắn không dám nhìn. Sau khi ông chủ Hứa trị liệu xong thì được sắp xếp ngồi một bên. Tài nguyên khan hiếm, giường ngủ đều được phân cho người bị thương nặng hơn.
Tinh thần của ông chủ Hứa vẫn còn tốt, thấy hắn tới lập tức nắm chặt hai tay của hắn. Trong lòng bàn tay có mồ hôi, mặt mày khó nén vui mừng. Ông nhỏ giọng thì thầm với Chu Quân nói lần này ít nhiều nhờ có hắn mà thiếu tướng Ung chịu buông tha thuốc của bọn họ, mặc dù không phải toàn bộ nhưng những loại có giá trị sang quý cơ bản đều bằng lòng cho lên xe cho bọn họ mang đi.
Ông chủ Hứa vui tươi hớn hở, Chu Quân cũng miễn cưỡng cười vui. Hắn xác định với ông chủ Hứa ngày mai xuất phát xong liền ra khỏi lều, sờ sờ túi trên người muốn hút thuốc. Một sờ này mới nhớ tới đã đổi quần áo, hộp thuốc không biết đã có kết cục gì. Hắn xoa nắn ngón trỏ, cách đó không xa đi tới một người, là Tiểu Nhậm. Tiểu Nhậm cảm nhận được hắn muốn hút thuốc bèn châm thuốc cho hắn.
Nhưng mà biểu cảm trên mặt tiểu Nhậm lại rất kỳ lạ, trên dưới đánh giá hắn như là ngửi được hơi thở vui vẻ còn sót lại trên người hắn. Chu Quân có tật giật mình cũng không nói nhiều chỉ yên lặng hút thuốc. Tiểu Nhậm xác thật là nhìn ra được gì đó, từ sự xuất hiện của vị thiếu tướng Ung kia đến mấy giờ Chu Quân mất tích. Giờ lại thay một bộ quần áo mới tinh cùng với dáng đứng của hắn. Tiểu Nhậm mắt độc, kiến thức rộng rãi, rất có mắt nhìn. Hắn nhìn ra "mỡ mèo" giữa Chu Quân và thiếu tướng, cũng nhìn ra thỉnh thoảng Chu Quân đổi chân đứng thẳng lâu lâu lại vô tình đỡ eo, rõ ràng chính là vừa bị chịch.
(Mỡ mèo (猫腻) là một phương ngữ cổ của Bắc Kinh, đề cập đến những điều bí mật, ẩn giấu, lén lút. Về lý do tại sao nó có tên là mỡ mèo, có thể là do mèo thích ăn trộm đồ tanh,.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT