Cuối cùng bọn họ vẫn không nói chuyện, mãi đến âm thanh cuối cùng của pháo hoa Ung Tấn mới khàn khàn nói một câu được sau đó treo điện thoại. Chu Quân ngồi ở đó cũng không gác lại microphone chỉ nghe âm thanh tu tu vội vàng.
Bên ngoài có tiếng cười của bọn nhỏ, tiếng bước chân lộc cộc chạy tới, có một đứa nhỏ ngồi ngốc ở sô pha được Chu Quân dắt lên mang ra cửa. Có lẽ Chu Quân vĩnh viễn có thể nhớ rõ năm ấy, lúc bông pháo hoa cuối cùng rơi xuống trên bầu trời không biết biến mất ở nơi đâu. Hắn cùng đứa nhỏ thả mấy cây pháo xong bèn lén lút mang theo một cái đèn lồng đi ra từ cửa hông.
Quả nhiên giống như hắn đoán, hắn tránh sau góc tường nhìn đèn đường cách đó không xa chiếu xuống bóng người đứng trong buồng điện thoại. Người nọ treo điện thoại, không đi ra khỏi buồng điện thoại mà ngược lại dựa vào bên trong ngửa đầu ngắm cùng một bầu trời chỉ còn lại tàn pháo hoa, sương xám nhàn nhạt tản ra trên bầu trời đêm rồi biến mất. Hắn và y đứng ở hai nơi cùng nhau nhìn một tràng pháo hoa.
Chu Quân không đi ra ngoài, hắn chỉ ở đó nhìn Ung Tấn. Thấy Ung Tấn hút xong một điếu thuốc thì ra khỏi buồng điện thoại đi về phía đầu đường. Ung Tấn không quay đầu lại, Chu Quân cũng không lên tiếng chỉ nhìn người kia đi. Có ngọn gió thổi bông tuyết trên mái hiên rơi xuống trước mặt hắn che khuất bóng hình phía trước. Đợi đến khi lại nhìn rõ, đầu đường đã chẳng còn bóng dáng ai kia.
Hắn mang đèn lồng quay về, chị Lý đang tìm hắn để hắn ăn sủi cảo tìm phúc khí. Chu Quân ăn miếng thứ nhất đã ăn trúng một đồng tiền, chị Lý vỗ tay nói: "Hỉ khí hỉ khí, năm nay cậu hai nhất định thuận lợi mọi bề, thăng quan phát tài." Chu Quân phun đồng tiền ra lấy khăn lau sạch. Hắn vốn không quá tin mấy thứ này cũng không biết có phải tuổi càng lớn thì sẽ càng mê tín hay không. Hắn cố ý tìm một túi gấm màu đỏ thêu chữ phúc bỏ đồng tiền kia cùng với cái đồng hồ quả quýt vào.
Chu Quân cũng không biết bản thân có phải thật sự không nhớ tới cái đồng hồ quả quýt này hay là quên đi theo bản năng. Giống như tơ hồng đá đỏ trên mắt cá chân của hắn dù ngày ngày nhìn thấy hắn cũng trước sau không nghĩ ra lý do lấy xuống. Hẳn là quen rồi liền làm lơ. Hắn cất túi gấm kín mít bỏ vào hộp khóa lại.
Ngày thứ hai qua năm mới Ung Tấn đi, cùng với y còn có rất nhiều người trẻ tuổi đi bảo vệ quốc gia. Cả thành thị dường như trống không một nửa, mấy ngày đầu tiền còn rất tiêu điều, lại qua một thời gian cũng dần dần tốt lên. Tốt lên giống như thành thị còn có khí sắc của Chu Diêm. Mấy ngày Chu Quân tiếp xúc với việc làm ăn mới biết kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn, sản xuất gạo thóc còn đỡ vải dệt cùng với trang phục bị xí nghiệp nước ngoài áp chế không thể chống đỡ nên hàng năm vẫn luôn lỗ vốn.
Chu Quân đêm đêm ngủ muộn, tốn vài ngày lấy mấy mục mình để ý ra thấy thiếu hụt mà giật mình. Nếu vẫn còn việc buôn bán thuốc phiện để bổ sung vào thì vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục làm, hiện giờ hắn trộm rời khỏi thứ này lập tức không thể bổ sung vào lỗ thủng này. Đau dài không bằng đau ngắn, trái phải không giữ nổi không bằng cứng rắn. Cái cần bán thì bán, tiền thu được đầu tư vào cái khác.
Hắn sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ lại suy nghĩ của mình, lại gửi mấy bức thư cho bạn học trước đây. Hắn biết vài xí nghiệp nước ngoài sẽ bán cổ phần ra ngoài, hắn biết người có thể giúp. Nhưng mà ý tưởng của hắn vừa mới đưa ra thảo luận với anh cả đã lọt vào phản đối không chút lưu tình. Anh cả đùng đùng tức giận cảm thấy Chu Quân muốn bán rẻ gia nghiệp tổ tông đi lót thêm gạch cho giặc tây.
Chu Quân cũng liệu trước anh cả sẽ phản đối vì thế phân tích cho anh sự hao hụt nghiêm trọng của mấy nhà xưởng kia. Anh cả xua tay: " Chúng ta có tiền để hoạt động tổng thể vẫn là có lợi nhuận. Bây giờ cậu đột nhiên nói muốn bán đi vậy bảng hiệu trăm năm của nhà họ Chu chẳng phải bị đập vỡ trong tay anh với cậu hay sao."
Chu Quân không hiểu chấp nhất của anh cả, Chu Diêm cũng không muốn tranh cãi với thằng em mình thêm nữa. Sau khi biết Chu Quân có ý định bán sản nghiệp Chu Diêm đã định qua mấy ngày nữa sẽ ra mặt tiếp nhận lại việc làm ăn. Không ngờ lúc này chị Lý vội vã chạy từ ngoài vào, mắt chị ngấn lệ, câu chữ loạn tùng phèo: "Cậu... Cậu cả, không ổn rồi, vừa nãy... Vừa nãy mợ cả đi cùng tôi ra ngoài, bị cảnh sát cưỡng chế mang đi."
Chu Diêm đột nhiên đứng lên từ ghế, có lẽ vì quá vội nên lảo đảo một chút phải vịn lấy mép bàn mới không chật vật té ngã. Chu Quân nhanh chóng bảo chị Lý nói rõ ràng tình huống, chị Lý lau nước mắt nói mình cũng không biết, mợ cả vốn là đi bốc thuốc cho cho cậu cả, kết quả mới vừa cầm thuốc quay về đã bị mang đi. Trước khi đi mợ cả còn nói rằng nhỡ đâu mợ có chuyện gì thì đi tìm Dung lão gia.
Dung lão gia là cha của chị dâu, ít nhiều cũng có chút quan hệ. Nhưng nếu không phải chuyện lớn, cục cảnh sát sao có thể vô duyên vô cớ tới bắt người, còn là người nhà họ Dung và nhà họ Chu có tiếng nói nữa. Chu Quân trấn an anh cả, bây giờ cơ thể anh cả không chịu nổi bôn ba, hắn muốn đến cục cảnh sát tìm hiểu tình hình. Không ngờ anh cả đột nhiên kêu lên: "Từ từ, anh, chúng ta trước tiên chúng ta liên hệ với đốc quân, có đốc quân ra mặt, Lan Chi sẽ không có chuyện gì."
Chu Quân nghe thấy lời này sắc mặt liền trắng nhợt. Nếu là trước đây, đốc quân Ung bằng lòng ra mặt thì nhất định chị dâu có thể ra ngoài. Nhưng hắn vì rời khỏi việc buôn bán thuốc phiện mà hung hăng đắc tội với đốc quân Ung. Hơn nữa hiện tại Ung Tấn đã rời đi bọn họ làm cách nào mời được đốc quân Ung chứ.
Chu Diêm chống mặt bàn thở phì phò bảo quản gia mang máy điện thoại tới. Chu Quân lại chắn trước mặt quản gia nhìn về phí anh cả: "Không cần đi, đốc quân Ung sẽ không đồng ý ra mặt đâu." Chu Diêm vội la lên: "Tránh ra! Ông ta sẽ không như vậy, ông ta còn muốn dựa vào chúng ta giúp ông ta..." Chu Quân đánh gãy lời Chu Diêm nói, hắn gần như không dám nhìn anh cả: "Sẽ không có chuyện đó, em đã... rút nhà chúng ta ra khỏi việc buôn bán thuốc phiện rồi."
Mấy chữ cuối cùng hắn nói thật sự gian nan, nhưng hắn phải nói. Chuyện của chị dâu đột nhiên nảy sinh làm hắn không giấu được. Vốn tưởng có thể chờ thêm một khoảng thời gian nhưng cơ lại không khéo đúng là hoạ vô đơn chí. Cơ thể anh cả lung lay, môi trắng bệch không thể tin nổi nhìn hắn. Nhưng hôm nay tiếp tục truy cứu những chuyện này cũng đều không quan trọng, Chu Diêm chỉ muốn biết vợ mình có khỏe mạnh hay không có phải chịu khổ hay không mà thôi.
Chu Diêm bảo người lấy áo khoác đến cho mình, anh muốn đến cục cảnh sát một chuyến. Chu Quân muốn đến đỡ anh cả lại bị vòng qua ăn một bạt tai. Chu Quân chỉ có thể chịu cuối cùng vẫn là hắn lái xe đưa anh cả đến cục cảnh sát. Tình huống rơi vào loại gay go nhất, chị dâu không ra được. Nguyên nhân là do chị dâu còn liên lạc với đám người học cùng đại học kia, trong đám người kia có một người thực sự thuộc đảng ngầm.
Sau khi bại lộ thân phận, bối cảnh từ trong ra ngoài đến mối quan hệ xung quanh đều bị đào ra, bao gồm các cuộc tụ họp mà gã thường xuyên tham gia do bạn học từ thời đại học tổ chức. Nếu nói tụ họp chỉ đơn thuần là tụ họp còn tốt. Cố tình nội dung các cuộc tụ họp cũng không đơn thuần, vài lần sinh viên biểu tình năm nay đều không thoát được liên can đến những người tham gia tụ họp.
Chuyện này vừa lộ ra ngoài sáng lập tức những người này đều bị bắt lại. Liên quan đến Đảng cộng sản dù không rõ tội danh cho dù sau lưng chị dâu có nhà họ Chu và nhà họ Dung, cũng không thể loại trừ hiềm nghi trước đây bởi vậy mà không dễ mà có thể ra ngoài. Lúc này may mắn nhất chính là ít nhất chị dâu vẫn còn ở cục cảnh sát, nếu như rơi vào tay quân hiến binh thì quả thật sống chết đành mặc cho số phận. Nghe được mấy tin này, Chu Diêm quay đầu lập tức ra khỏi cục cảnh sát Chu Quân muốn đuổi theo lại bị anh hung hăng đẩy một cái.
Chu Quân không kịp đề phòng, nắm tay anh cả đã lao lới. Anh đỏ mắt run rẩy tay nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Quân: "Nếu như chị dâu cậu..." Anh hít vào một hơi, lúc này mới nói: "Có chuyện gì xảy ra, cậu tự mình giải quyết cho tốt!" Chu Quân biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, cho dù hắn muốn nhà họ Chu rời khỏi ước định ban đầu là đúng thì lúc này đặt vào chuyện của chị dâu cũng thành sai.
Nếu nhỡ đâu chị dâu có xảy ra chuyện gì thì cả đời này hắn không thể an lòng. Anh cả lên xe sai người lái xe về hướng nhà họ Dung, Chu Quân thất hồn lạc phách đứng tại chỗ. Hắn quay lại cục cảnh sát, hi vọng được gặp mặt chị dâu. Cũng may dù không thả người nhưng gặp mặt một lần thì cục trưởng cục cảnh sát vẫn cho. Chị dâu đột nhiên bị bắt khiến tóc cũng rối loạn, trên cánh tay toàn là vết bầm tím.
Hốc mắt Chu Quân chốc lát liền chua xót, hắn nhìn chị dâu, bên cạnh còn có cảnh sát nên hắn không thể hỏi quá nhiều chỉ khàn giọng nói: "Em và anh cả nhất định sẽ nghĩ cách cứu chị ra ngoài, chị dâu chị yên tâm chờ, đừng sợ."
Chị dâu thở dài, miễn cưỡng cười cười: "Vốn dĩ lần này đi lấy thuốc còn có một tin tốt... Định nói cho anh cậu. Nhưng bây giờ cũng không biết là tốt hay là xấu." Chu Quân ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chị châu chậm dãi ấn tay lên bụng rơi nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT