Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Nhưng số lượng người xem này cũng không duy trì được lâu.

Buổi sáng hôm sau Chu Lâm vừa mở mắt ra đã thấy có hai fans của hắn chạy đi mất trong lúc hắn ngủ, mối quan hệ ngắn ngủi chẳng khác nào tình một đêm.

Chu Lâm lại một lần nữa rơi vào thất bại, sau khi suy nghĩ cặn kẽ một ngày, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi ngành livestream.

Buổi tối sau khi Mạnh Nhất về hắn nói chuyện này cho Mạnh Nhất, Mạnh Nhất khó hiểu hỏi: “Vì sao thế, khó lắm mới có chút khởi sắc, kiên trì thêm chút nữa có khi được mà.”

Chu Lâm chán nản lắc đầu: “Không cần khuyên tôi đâu, tôi biết khả năng của tôi như nào mà, có lẽ tôi không thích hợp với ngành này, mỗi lần nghĩ đến việc không có một ai nghe tôi nói chuyện, đến động lực mở game ra tôi cũng không còn, cứ tiếp tục như vậy chắc tôi sợ chơi game mất.”

Mạnh Nhất vừa nghe, lập tức im lặng.

Cậu có thể hiểu cảm giác này, giống như lúc trước khi cậu tốt nghiệp đại học cũng không muốn làm giáo viên mỹ thuật cấp ba.

Tuy Mạnh Nhất thích vẽ tranh, nhưng cũng không thích giảng cho học sinh mấy lý thuyết từ trong sách, không có học sinh nào thích nghe cái đó, chính cậu cũng không thích giảng.

Hiện giờ đã qua hai năm, tuy cậu quen với hình thức dạy học như vậy, nhưng mỗi lần trước khi đi dạy nghĩ đến việc mình phải đóng một vai suốt 45 phút, vẫn sẽ có cảm xúc mâu thuẫn như trước.

Cũng may điều đó không làm giảm hứng thú của cậu với việc vẽ tranh, nếu bị ảnh hưởng tới chơi game như Chu Lâm thì cũng quá tệ.

Chu Lâm đã quyết định xong, định pass lại bộ thiết bị livestream mới mua của hắn.

Mạnh Nhất thấy có chút áy náy, cảm giác rất có lỗi với Chu Lâm, dù sao ý tưởng livestream này cũng do cậu đưa ra, nếu không phải bởi vì cậu, Chu Lâm cũng sẽ không phải mua nhiều thứ như vậy.

Mạnh Nhất nghĩ nghĩ nói: “Không thì anh bán cho tôi cũng được.”

Chu Lâm hỏi: “Sao thế, cậu dùng vào việc gì vậy?”

Mạnh Nhất nói: “Tôi dùng để livestream.”

Chu Lâm cười: “Cậu định livestream gì?”

“Vẽ tranh.”

Thật ra vì để Chu Lâm bán cho Mạnh Nhất nên cậu mới tạm thời lấy cớ, nhưng Chu Lâm lại tưởng là thật, không những hỗ trợ đưa thiết bị vào phòng Mạnh Nhất, còn ăn vạ trong phòng cậu không chịu đi, nói muốn xem Mạnh Nhất livestream như nào.

Mạnh Nhất không biết nói gì, chẳng khác nào tự đập đá vào chân.

Nhưng nói gì thì nói, không thể đổi ý được, chỉ có thể căng da đầu lên, cậu nghĩ dù sao cũng không có người vào xem, livestream cho có cũng được.

Cậu cài đặt app livestream trên máy tính, sau đó hỏi Chu Lâm: “Tôi có thể mượn tài khoản của anh không, tôi chưa xác minh tài khoản.”

Chu Lâm nói được, nhập username với mật mã vào máy tính của cậu, tiến vào “phòng livestream của 00”.

Phòng livestream không có người, Chu Lâm nghĩ đến mấy ngày nay Mạnh Nhất đều vào để giữ thể diện cho hắn, có qua có lại, cũng dùng điện thoại vào tài khoản của Mạnh Nhất, vào phòng livestream làm người xem duy nhất.

“Cậu biết phải livestream như nào không?” Chu Lâm hỏi cậu.

Mạnh Nhất lắc đầu.

“Để tôi dạy cho cậu.” Chu Lâm dựa vào bốn ngày livestream của mình, nói với Mạnh Nhất, “Đầu tiên là phải chào người xem trước.”

“Nhưng bây giờ đâu có ai.”

“Thế tôi không phải người à?”

Mạnh Nhất nghẹn lời, ngây ngốc nói vào mic: “Chào buổi tối.”

Chu Lâm lập tức trả lời trong khung chat: “Chào buổi tối.”

Mạnh Nhất thấy đoạn cmt xuất hiện trong khung trò chuyện, nhịn không được bật cười.

Giống như đang chào hỏi thật vậy.

Nói xong câu đó Mạnh Nhất cũng không làm gì, chỉ nhìn mic cùng màn hình trống trơn.

Chu Lâm ngồi bên cạnh đóng vai người xem rất chuyên nghiệp, cmt hỏi: “Ở phòng này livestream gì thế?”

Mạnh Nhất nói: “Vẽ tranh.”

Nói xong Mạnh Nhất lấy ra tablet để bên máy tính, trên giao diện livestream hiện lên phần mềm vẽ, cầm bút chuẩn bị bắt đầu.

Chu Lâm nhìn thấy thì choáng váng, quên mất phải giao lưu bằng cmt, chỉ vào tablet trực tiếp hỏi: “Dùng thứ này để vẽ à?”

“Không thì sao?” Mạnh Nhất hỏi.

“Tôi còn tưởng là dùng chuột cơ.”

Mạnh Nhất: “……”

Mạnh Nhất định vẽ tiếp series về hồ ly nhỏ của cậu, vì hai ngày trước đã vẽ được một nử, hôm nay tô màu xong thì có thể đăng lên Weibo.

Lần đầu Chu Lâm nhìn người khác vẽ truyện tranh, thật sự rất tò mò, mang ghế đến ngồi cạnh Mạnh Nhất, tầm mắt dính chặt lên bàn vẽ, đầu di chuyển theo đầu bút, nghiêm túc như học sinh mà Mạnh Nhất dạy.

Nhưng học sinh này lại hơi to con, có ngồi im lặng thì vẫn không thể ngó lơ.

Đặc biệt là lúc hô hấp, hơi thở âm ấm phả vào cổ Mạnh Nhất, sự chú ý của Mạnh Nhất đều vô thức bị hấp dẫn.

Bút Mạnh Nhất ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Chu Lâm hỏi.

“Hay là, anh cứ về trước đi.” Mạnh Nhất nói, “Tôi quen ở một mình khi vẽ tranh rồi, có người bên cạnh sẽ không tập trung được.”

Chu Lâm thấy rất đáng tiếc, nhưng lại ngại phải quấy rầy Mạnh Nhất, đành nói: “Thế tôi đi đây, cậu cứ vẽ đi.”

Mạnh Nhất nói được.

Chu Lâm ra khỏi phòng đóng cửa giúp cậu, trước khi cửa phòng khép lại Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại ngó đầu vào: “Nếu tròng phòng lievstream không có người xem tì cũng không cần buồn đâu, cậu vẽ rất đẹp.”

Mạnh Nhất nghe Chu Lâm nói, lúc vẽ tranh không nhìn lượng người xem với bình luận, chờ đễ khi vẽ xong màu lót mới mở giao diện phòng livestream, mới phát hiện trong đó có hơn một trăm người xem.

“Oa vẽ trông đáng yêu ghê, là mèo à?” Phía dưới có người xem hỏi.

Mạnh Nhất theo bản năng muốn cmt trả lời, đánh máy được một nửa thì nhớ ra mình có microphone, vì thế mở miệng nói: “Là hồ ly.”

“Có thể giải thích một chút được không? Tôi rất muốn học đó.”

Những thứ như vẽ truyện tranh tất nhiên không thể nói rõ qua một hai câu, Mạnh Nhất chỉ đơn giản giới thiệu một vài loại brush mình dùng, cũng không nói gì hơn, tiếp tục lên màu cho tranh.

Qua một lát Mạnh Nhất lại ngẩng đầu lên lần nữa, số lượng người xem thế mà hơn hai ngàn.

Mạnh Nhất lắp bắp kinh hãi, nhìn vào khung trò chuyện, có vài bình luận spam: “Con hồ ly nhỏ này!! Là Nhất Nhất đang livestream hay sao í!!!”

Mạnh Nhất thật sự không ngờ được, lúc livestream sẽ được fans nhận ra, khoé miệng Mạnh Nhất không khỏi cong lên, trong giọng nói có chứa chút kiêu ngạo nho nhỏ, nói: “Là tôi.”

“A a a a a em em em em em yêu anh, em đã chú ý đến anh trên Weibo từ lâu rồi!”

Mạnh Nhất nói: “Cảm ơn em.”

“Để em lên Weibo bảo mọi người tới xem!”

Mạnh Nhất muốn đăng tranh trước 12 giờ, cặm cụi nhìn bàn vẽ không để ý tới phòng livestream, lúc vẽ thấy ổn rồi thì ngẩng lên xem mới thấy phòng livestream đã vượt 5 vạn ngươi.

“Anh livestream sao không nói một tiếng trên Weibo, suýt thì bỏ lỡ rồi.”

“Thật hạnh phúc ghê, có thể xem livestream quá trình hồ ly nhỏ ra đời.”

“A giờ tôi mới biết Nhất Nhất là nam!”

“Là nam mà, trước kia từng nói trên Weibo.”

“Giọng Nhất Nhất thật dịu dàng, giống vớI tưởng tượng của em.”

“Nhất nhất vẽ đẹp lắm!”

Mạnh Nhất sợ ngây người, bình luận cứ tăng vút vút, quà của người xem gửi bay tới bay lui trên màn hình, nhanh đến mức làm cậu hoa cả mắt.

“Đưa Nhất Nhất lên trang đầu đi!” Các fan như thế nói.

“Sao Nhất Nhất lại đột nhiên chuyển sang livestream thế?”

“Tên phòng livestream lạ ghê, sao không tên là 11 mà là 00?”

Mạnh Nhất giải thích: “Đây là phòng livestream của bạn tôi, đột nhiên nổi hứng mượn của anh ấy để dùng thôi.” Nói tới đây đột nhiên Mạnh Nhất nghĩ ra chuyện gì, nói tiếp, “Anh ấy livestream chơi game đó, moii người nếu muốn thì có thể để ý tới tài khoản này nha, lú rảnh tôi cũng sẽ livestream vẽ tranh.”

“Vâng ạ, em thích xem chơi game lắm, sẽ chú ý anh ơi!”

Hôm nay lúc livestream kết thúc, Mạnh Nhất nhìn số người xem của phòng livestream, hiện là 18 vạn.

Số fans của tài khoản, 5 vạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play