Riêng có Lê Ngọc Anh nở nụ cười rạng rỡ: " Ta còn đang mò cách dung hợp
và trồng xuống đạo chủng thứ hai đây, cảm tạ ngươi chỉ điểm ! "
Ngọc Long: " ???? "
Hắn còn đang một mặt mộng bức đã thấy Lê Ngọc Anh sau lưng ẩn ẩn hiện hiện
một bức sơn hà đồ, trong chính giữa bức tranh có một tôn cao lớn nữ
chiến thần tay phải nắm trường đao, tay trái đặt ở bội kiếm bên hông bễ
nghễ nhìn thiên hạ.
Bất quá, lần này xuất hiện bức tranh đã không chỉ đơn giản như vậy !
Quanh người của nữ chiến thần dần dần hình thành một con rồng cháy lên hừng
hực lửa đỏ, từ hư vô mờ mịt đến hiện rõ thành hình. Khí tức của Lê Ngọc
Anh cũng nhờ đó mà cấp tốc kéo lên không biết gấp bao nhiêu lần.
Trên trời mây trắng tụ tập với nhau tạo thành hình hàng ngàn, hàng vạn con rồng sinh động như thật.
" Ngang ! "
" Ngang ! Ngang ! "
" Ngang ! Ngang ! Ngang ~ "
Từng tiếng to rõ long ngâm vang vọng bầu trời !
Hàng ngàn, hàng vạn đám mây hình chân long thi nhau uốn lượn chui vào trong
bức sơn hà đồ. Khí tức của Lê Ngọc Anh lại một lần nữa lấy mắt trần có
thể thấy được tăng lên.
Thiên Đạo Chúc Phúc !
Ngọc Long
khuôn mặt đờ đẫn nhìn xem một cảnh này, trong lòng nhịn không được dâng
lên cảm giác muốn dùng tay tự vả miệng mình mấy cái.
Hắn thật sự không ngờ tới, đứng chém gió vài câu lại vô tình trợ giúp kẻ địch tinh tiến tu vi....
Trần Minh Quân lặng yên quan sát tất cả, trong lòng tự hỏi đây chính là ' nhập đạo ' sao ?
Kỳ thực bản thân hắn đối với một chữ ' đạo ' cũng hết sức mờ mịt, có những khi viết truyện cũng chỉ miêu tả theo mô tuýp dập khuôn nói một chút.
Còn như tự thân chứng kiến thì đây là lần đầu tiên.
— QUẢNG CÁO —
Hắn luôn được nghe Tử Vi cùng Thanh Y nhắc đến Thiên Đạo Chúc Phúc thế
nhưng cụ thể như thế nào hắn lại càng mờ mịt. Người ta hay nói ' lý
thuyết cùng thực tế không giống nhau ' cho nên hắn cũng nóng lòng muốn
thể nghiệm một chút cảm giác ' nhập đạo ' sẽ như thế nào, hay ' Thiên
Đạo Chúc Phúc ' ra sao.
" Không cần vội. " Thanh âm lãnh đạm của
Tử Vi truyền đến, nàng nói: " Đợi đến khi Siêu Phàm Đỉnh Phong chính
ngươi cũng có thể trải nghiệm. "
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ Trần
Minh Quân nàng đã sớm biết đối phương không phải người của thế giới này, thậm chí ngay cả phương tiểu vũ trụ này cũng không phải cho nên nàng
rất thấu hiểu sự tò mò cùng nôn nóng của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân tràn đầy nghi hoặc hỏi: " Bất cứ ai nhập đạo cũng sẽ giống như Lê Ngọc Anh ? "
Tử Vi đáp lại: " Không giống, mỗi một người sẽ tự ngộ ra ' đạo ' của riêng mình. Thiên địa dị tượng hay thiên đạo chúc phúc cũng sẽ căn cứ vào
người này ngộ ra ' đạo ' gì để hình thành ra hiện tượng khác nhau. "
Hắn lại chỉ tay về phía Ngọc Long hỏi: " Đấy là ' đạo ' của hắn ? "
Tử Vi hừ lạnh nói: " Ngụy ' đạo ' thôi, không cần phải sợ hắn. "
Câu nói này của nàng lập tức khiến cho Trần Minh Quân hai đầu lông mày nhíu càng sâu, hắn không hiểu hỏi: " Thân phận của hắn có lẽ cũng được coi
như bất phàm, làm sao lại chỉ có ngụy Đạo Tàng ? "
Sở dĩ sẽ nói
như vậy bởi vì hắn còn chưa xác định rõ khi còn sống đối phương có cảnh
giới gì, chỉ đứng ở phương diện logic tiểu thuyết mạng phán đoán thì hắn cũng đoán được đến như thế.
Tử Vi lắc đầu đáp : " Ngươi hiểu sai ý của ta. Hắn có lẽ tự thân cũng ngộ ra đạo của chính hắn nhưng bây giờ hắn đang sử dụng thân thể của một kẻ khác. Mà Đạo Tàng, lấy đạo dung
hòa tự thân, hắn ngay cả thân xác cũng không còn thì làm sao có thể coi
như chân chính Đạo Tàng ? "
Nghĩ nghĩ, nàng bổ sung: " Mượn nhờ
thân thể kẻ khác để sử dụng đạo của mình có lẽ so với ngụy ' đạo ' cũng
có chút thua kém. Trạng thái này của hắn chắc hẳn cũng không duy trì
được quá lâu đâu. "
Trần Minh Quân khẽ gật đầu, không chút hoài
nghi lời nói của Tử Vi. Bởi vì trước khi quyết định liều lĩnh đến khiêu
chiến Triệu Hạo hắn cũng từng nghe nàng nói bí cảnh này đã được một
người cải tạo và gia cố thêm cấm chế chỉ cho phép vận dụng cảnh giới cao nhất là Đạo Tàng.
Bây giờ nhìn Ngọc Long bạo lộ chính mình vẫn
như cũ chỉ dùng cảnh giới Đạo Tàng đánh với hắn cùng Lê Ngọc Anh, trong
lòng hắn đã có sự khẳng định.
Trong bí cảnh này, cảnh giới cao nhất là Đạo Tàng !
Hắn cũng rất hoài nghi vì sao Tử Vi lại biết chuyện này thế nhưng bây giờ
còn chưa phải lúc để hắn quan tâm đến, bởi vì hắn còn phải căng mắt đề
phòng Ngọc Long sẽ nhân lúc Lê Ngọc Anh tiếp nhận tẩy lễ mà ra tay.
........ — QUẢNG CÁO —
Ở phía bên này, Lê Ngọc Anh ngắm nghiền hai mắt ngồi khoanh chân lơ lửng
giữa không trung tiếp nhận thiên đạo chúc phúc, cảm nhận được thân thể
có sự biến đổi trở nên ngày càng mạnh hơn khiến cho nàng mừng rỡ không
thôi.
Đợi cho đến khi tẩy lễ kết thúc, khi nàng mở hai mắt ra,
khí chất của nàng đã thay đổi so với trước kia rất nhiều. Càng thêm vẻ
uy nghiêm, trang trọng, mang theo một cỗ sát phạt quyết đoán.
Bức tranh sau lưng nàng bây giờ cũng trở nên ngưng thực hơn rất nhiều,
khuôn mặt của vị nữ chiến thần kia cũng ngày càng ngưng thực, trở nên
giống với tướng mạo của Lê Ngọc Anh.
Nàng cầm lên trường đao của
mình, ánh mắt đạm bạc nhìn xem Ngọc Long tràn đầy thưởng thức nói: "
Không nhân lúc ta nhận tẩy lễ mà quấy phá, ngươi xem ra so sánh với
Triệu Hạo đáng để người khác thưởng thức hơn rất nhiều. "
Nghe
được câu nói này, Triệu Hạo nắm chặt hai tai, ánh mắt tràn đầy tức giận
thông qua đôi mắt của sư phụ nhìn xem nữ nhân này. Ngọc Long thì ngược
lại, chẳng quan tâm nên cũng chẳng trả lời.
Sở dĩ hắn không nhân
lúc Lê Ngọc Anh đón nhận tẩy lễ để ra tay là bởi vì hắn khinh thường làm như thế. Đối phó với một hậu bối cũng khiến hắn phải dùng đến loại thủ
đoạn hèn hạ này, chính hắn cũng cảm thấy ô nhục thanh danh của mình.
" Chúng ta tiếp tục ! " Lê Ngọc Anh hăng hái hơn bao giờ hết, trong cơ
thể tràn đầy lực lượng khiến cho niềm tin tăng vọt. Bất quá nàng cũng
không phải kẻ ngu, cứ như vậy lao đến chém giết. Dù sao thì Ngọc Long
đem nhóm lửa cả một khu chắc chắn cũng không phải chỉ để sưởi ấm.
" Ngang ! "
Hỏa long gào thét mà lên, hình thể của nó bây giờ đã to hơn trước rất
nhiều. Toàn thân to hơn một vòng, thân thể cũng dài thêm mấy mét, ánh
mắt càng thêm có thần tựa như đã nảy sinh ra thần trí.
Trần Minh
Quân có cùng ý nghĩ với Lê Ngọc Anh cho nên cũng không ngay lập tức động thủ mà chờ đợi xem rốt cuộc Ngọc Long muốn làm gì. Cho dù theo như lời
Tử Vi nói, đối phương chỗ bạo phát ra bên ngoài chỉ có ngụy ' đạo '
nhưng cũng không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể dễ dàng đối phó.
Đạo Tàng cùng Siêu Phàm chênh lệch không nhỏ, huống chi bây giờ hắn mới chỉ có Siêu Phàm sơ kỳ !
Ngọc Long vẫn như cũ ung dung đứng đó, một bàn tay mở ra thình linh bên
trong xuất hiện một con lốc xoáy kích cỡ mini. Hắn lại tiếp tục nâng lên một bàn tay khác, trong lòng bàn tay tương tự như bàn tay vừa rồi.
Trần Minh Quân chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành vội vàng thúc dục Thanh Long bay đến chỗ Lê Ngọc Anh. Cả hai người đều nhận ra
trong mắt của đối phương sự lo lắng, không nói lời nào đồng thời nhìn về phía Ngọc Long.
Ngọc Long đem hai cái tiểu hình lốc xoáy dung
hợp lại với nhau, nhiệt độ trong không khí bỗng chốc nâng lên một tầng
cao mới. Ở cự li gần hai người, Trần Minh Quân cùng Lê Ngọc Anh cùng
chung cảm nhận giống như đang đứng trong một cái lò vi sóng.
"
Hắn muốn tung đại chiêu ! " Chuyện đến nước này bọn họ làm sao nhận
không ra nữa, Lê Ngọc Anh ngưng trọng nói: " Một chiêu này uy lực không
tầm thường, ngay cả ta sử dụng chiêu mạnh nhất cũng khó lòng ngăn cản. "
Trần Minh Quân cũng sắc mặt ngưng trọng, một bản kế hoạch cấp tốc được đưa
ra: " Ta có một ý này, chúng ta cùng liên thủ xem sao. " — QUẢNG CÁO —
Nghe xong kế hoạch của hắn, Lê Ngọc Anh cắn cắn môi đỏ nói: " Được ! "
Ngọc Long sau khi cảm nhận được chiêu thức của mình đã đạt đến uy lực khiến
bản thân hài lòng thì không tiếp tục câu chữ nữa, bàn tay khẽ hất về
phía hai người Trần Minh Quân, Lê Ngọc Anh.
Tiểu hình vòi rồng
sau khi rời khỏi tay chủ nhân của mình lập tức tham lam hấp thu hỏa
nguyên tố có trong thiên địa giúp cho kích thước của nó ngày càng cao
lớn. Những nhọn lửa ban nãy Ngọc Long đốt chơi chơi sưởi ấm cũng bị nó
hấp thu lại.
Điểm khác thường duy nhất ở chỗ nhiệt độ trong không gian theo quá trình vòi rồng lớn lên mà từ từ hạ xuống, cho đến khi nó
cao đến mức độ chạm lấy trời xanh thì nhiệt độ trở về như thường ngày.
Ngọc Long nói khẽ : " Đi ! "
Vòi rồng tựa như có linh, vâng theo mệnh lệnh mà tiến.
Trần Minh Quân đao chỉ bầu trời, một cột băng sáng chói nối liền giữa thiên
và địa không biết tự bao giờ được hình thành. Công pháp tu luyện đến Hóa Cảnh, nhờ có đạo thể bật hack nên hắn có nhiều lắm nhưng để đối phó với Liệt Hỏa Thông Thiên đã tới Hóa Cảnh này có lẽ chỉ có Băng Phong Thiên
Địa hóa cảnh là thích hợp nhất.
Hắn huy kiếm chém về phía vòi
rồng do liệt diễm tạo thành, băng đối đầu với lửa khiến cho cả vùng
không gian lại tràn ngập sương mù. Bất quá chênh lệch giữa Đạo Tàng và
Siêu Phàm không nhỏ, nên dù cho cả hai chiêu thức đều đã đạt đến hóa
cảnh nhưng Băng Phong Thiên Địa vẫn khó lòng ngăn cản Liệt Hỏa Thông
Thiên do Ngọc Long xuất ra.
Cột băng ầm vang sụp đổ khiến Trần
Minh Quân vốn đã trọng thương bây giờ lại càng không khác gì dùng dao
đâm thêm vào vết thương cũ chưa lành, mà lần này đâm còn mạnh hơn.
" Phốc ! "
Hắn nhịn không được nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo té ngã trên mặt đất. Tràn đầy bất lực nhìn xem không gì không phá Liệt Hỏa
Thông Thiên đang lao về phía mình.
Cũng ngay vào thời khắc này, Lê Ngọc Anh gầm lên giận giữ: " Coi rằng chỉ có mình ngươi Đạo Tàng cảnh !!! "
" Ngang !!!!!! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT