Quay trở về phòng trọ, Đạo Quân cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục học tập các công pháp mới. Mặc dù còn chưa biết tu vi hiện giờ của mình chính
xác là ở cảnh giới nào nhưng trước mắt cứ phải nâng Đạo Thể lên Sơ Bộ
Đại Thành đã rồi tính.
Đến Đạo Thể Sơ Bộ Đại Thành tốc độ tu
luyện của hắn sẽ lại tăng vọt, đồng thời ngoại trừ tính năng tự mình
sáng chế ra võ kỹ, công pháp mới ra thì trong thể nội các đầu kinh mạch
sẽ diễn hóa thành tiểu hành tinh.
Để đến được một bước này, hắn tuy chỉ còn thiếu nửa bước nữa nhưng vẫn xa vời như lên trời.
Về việc quyết định kết nạp Vân Tiên vào dàn hậu cung của mình, hắn hoàn
toàn không dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và ngoại hình nóng bỏng của nàng
mà đặc biệt coi trọng tài năng cùng với tiềm lực của nàng trong lĩnh vực kinh doanh.
Hắn suy tính kỹ rồi,
Ngọc Anh và Triệu Vân đảm nhiệm vai trò cầm quân đánh trận, Vân Tiên thì lo mảng kinh tế.
Mỗi một người đều có năng lực trong lĩnh vực của mình, mục tiêu trở thành
vung tay đại trưởng quỹ của hắn càng lúc càng có hi vọng thực hiện.
Nếu được chọn, hắn chắn chắn không muốn làm hoàng đế bởi vì ngồi ở vị trí
càng cao thì càng đau đầu. Tốt nhất trong tương lai tìm được thêm một
thê tử có thể thay hắn gánh vác chuyện triều chính, làm luôn được hoàng
đế thay hắn thì càng tốt.
Nhưng người như vậy biết tìm ở đâu đây?
Huống hồ bây giờ tu luyện sấp mặt chuẩn bị cho cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh, thời gian đâu mà đi kiếm gái.
Aizzz....
Người ta có ánh hào quang của nhân vật chính, chạy bừa mấy bước cũng tìm được mỹ nữ tài giỏi. Ta đây đẹp trai thế này, tân tân khổ khổ cũng khó đoạt
được trái tim mỹ nhân chớ nói đến tài nữ.
...............
Sáng sớm ngày hôm sau, một đoàn người mặc trên mình đồng phục của Tứ Tượng
Thánh Tông đi vào trong Tụ Anh Thành khiến cho người người chú ý.
Những người này còn cố tình phô bày thanh thế, không thèm đem những hòm quà
lớn kia cất ở trong nhẫn trữ vật mà khiêng ở bên ngoài làm cho mọi người đều tò mò muốn biết bên trong có bảo vật gì.
Đến khi cả đoàn
người bước vào tổng bộ của Vân Mộng Các, dân chúng trong thành lập tức
trợn mắt há hốc mồm. Những tiếng bàn luận xôn xao cũng từ đó mà nổi lên.
Có người nói đệ tử của Tứ Tượng Thánh Tông để mắt đến Vân Tiên cho nên
ngày hôm nay mang lễ vật đến hỏi cưới. Cũng có người cho rằng chỉ một đệ tử bình thường sẽ không thể mang tới nhiều lễ vật như vậy được, chỉ có
thể là thiếu tông chủ thôi.
Nhưng tiếng hô của người dẫn đoàn Tứ Tượng Thánh Tông vang lên dọa cho cả đám dân chúng vây ở bên ngoài giật nảy mình.
" Tại hạ Đoàn Duy trưởng lão nội môn của Tứ Tượng Thánh Tông mang đến lễ gặp mặt mong các chủ nể mặt ra gặp một lần. "
" Tứ Tượng Thánh Tông đưa lễ gặp mặt đến cho Vân Mộng Các? Ta không nghe nhầm đấy chứ? "
Nghe tiếng, Vân Tiên không dám chậm trễ, vội vội vàng dàng dẫn theo thuộc hạ chạy xuống nghênh đón. Do chạy vội lại thêm chạy từ tầng cao xuống cho
lên đầu tóc hơi có chút lộn xộn nhưng lúc này Vân Tiên không thèm để tâm đến đầu tóc của mình, chắp tay cúi người nói: " Đoàn trưởng lão đến
thăm, Vân Tiên tiếp đón chậm trễ mong đại nhân thứ tội. "
Ngoài
dự đoán của nàng, Đoàn Duy không những không giận mà còn tươi cười chắp
tay đáp lễ: " Trách tội thì không dám, ta đến đường đột mong Vân Các Chủ chớ trách. "
Thái độ này của Đoàn Duy khiến cho Vân Tiên kinh ngạc, không, phải nói là kinh hãi mới đúng.
Ngày thường nàng muốn diện kiến một vị chấp sự ngoại môn của Tứ Tượng Thánh
Tông đã khó ngày hôm nay vậy mà được gặp hẳn trưởng lão nội môn, thậm
chí đối phương còn tỏ ra rất khách sáo với mình.
Vân Tiên tự hỏi, mình đang nằm mơ sao?
Còn chưa tỉnh hồn lại đã nghe Đoàn Duy đề nghị: " Nơi này không tiện nói chuyện, không biết Vân Các chủ có chỗ thích hợp? "
Vân Tiên lúc này mới tỉnh lại, vội nói: " Mời trưởng lão đi theo ta. "
Hai người đi đến phòng tiếp khách quý của Vân Mộng Các, đống quà tặng thì
được nhân viên của Vân Mộng Các tiếp quản và đem đi cất.
Tiến vào trong phòng, Đoàn Duy khen: " Nơi này của Vân Các Chủ thật sạch sẽ, bố trí thật quý phái. "
Vân Tiên ngẩng mặt nhìn góc trần nhà bám đầy mạng nhện, lại thêm mấy cái kệ sách phủ bụi đã lâu khóe miệng giật một cái.
Đoàn Duy mỉm cười: " Không chê cười, không chê cười. Quả thực rất tốt! "
Lời xã giao đã nói xong, hắn cũng không vòng vo nữa: " Nghe nói đừng đằng
sau Vân Mộng Các có một vị công tử, không biết hiện giờ công tử có bận
gì không? Tại hạ có thể có vinh dự gặp mặt công tử một lần? "
Câu nói này để cho Vân Tiên như người trong mộng bừng tỉnh lại, trong lòng âm thầm đắng chát.
Hóa ra là như vậy!
Đồng thời nàng cũng không ngờ tới người thiếu niên kia lại có thể khiến cho
trưởng lão nội môn của Tứ Tượng Thánh Tông đích thân mang theo lễ vật
đến chỉ mong được gặp một lần.
" Chuyện này vẫn là để chính công tử quyết định đi. "
Gặp hay không gặp không phải chuyện nàng có thể quyết định được, phải hỏi người kia mới biết được hắn có muốn gặp hay không.
Nàng nói: " Trưởng lão xin hãy đợi một lát, ta lập tức phái người đi mời công tử. "
Đoàn Duy vội vàng nói: " Không vội! Không vội! Các vị cứ thong thả. "
Lần này hắn đến đây ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ mà lão tổ giao cho còn
phải làm một nhiệm vụ khác do tông chủ đích thân phân phó đó là gặp một
lần vị công tử trong miệng của vị Bán Thánh tiền bối kia xem đối phương
rốt cuộc là người thế nào. Nếu được thì tự nhiên phải lôi kéo vào tông
môn rồi.
Không bao lâu sau người được phái đi liền trở về.
Thấy hắn chỉ quay về một mình, Vân Tiên hỏi: " Thế nào? Công tử đâu? "
Người kia đáp: " Công tử nói phải đích thân các chủ đến hắn mới trả lời gặp hay không gặp. "
Vân Tiên: ".... "
Cái tên này!!!
Đoàn Duy linh quang chớp động, đầy ý vị nhìn xem người thiếu nữ xinh đẹp ở
trước mặt, thái độ càng thêm khách sáo nói: " Vậy thì làm phiền Vân Các
Chủ đích thân đi một chuyến rồi. "
Vân Tiên khắp khuôn mặt xinh đẹp dâng lên vẻ ửng hồng, cung kính nói: " Thật ngại quá, để trưởng lão phải chờ lâu. "
Đoàn Duy cười lớn, xua tay nói: " Không ngại! Không ngại! "
Vân Tiên hậm hực chạy đến khách sạn nằm ở phía đối diện, chuyện Đạo Quân cố ý thuê phòng ở đây nàng đã sớm biết rồi. Nhưng khi đi đến ngoài cửa
phòng, nàng hơi do dự bởi vì Chu Lượng đang thủ ở bên ngoài.
Chu
Lượng nhìn xem Vân Tiên, vì hắn đang đeo mặt nạ nên không rõ biểu cảm
của hắn là gì chỉ thấy hắn chủ động tránh sang một bên, nói: " Cô nương
xin cứ tự nhiên. "
Khuôn mặt của Vân Tiên đỏ lên, bước tới trước
cửa phòng, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định gõ cửa ba tiếng chờ đợi đối
phương trả lời.
Chu Lượng thấy nàng đứng mãi ở bên ngoài không
chịu vào bèn lên tiếng: " Công tử đã nói rồi, chỉ cần là cô nương thì
không cần đợi cứ trực tiếp đi vào là được. Lấy tính khí của công tử,
công nương càng tỏ ra khách sáo thì công tử sẽ càng không đáp lại. "
Vân Tiên nghe vậy, nghĩ đến Đoàn trưởng lão còn đang ngồi đợi ở bên kia,
khẽ cắn môi đỏ đẩy cửa đi vào. Nào ngờ vừa vào trong thì thấy Đạo Quân
đang ngồi khoanh chân trên giường tĩnh tâm tu luyện.
" Xem ra là ta đã làm phiền công tử tu luyện rồi. "
Nàng vừa xoay người đang định rời đi thì nghe thấy tiếng Đạo Quân hỏi: " Người nào nói ta đang tu luyện? "
Vân Tiên quay người lại thấy hắn vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt ngồi ở trên giường, tò mò hỏi: " Công tử nếu như không phải đang tu luyện thì đang
làm gì? "
Đạo Quân mặt dày lâu ngày thành quen, trực tiếp trả lời: " Ta đang cố gắng tưởng tượng đến cảnh tắm chung với Vân Các Chủ. "
Câu nói này để cho gương mặt xinh đẹp của Vân Tiên thoáng chốc đỏ bừng lên, nhỏ giọng mắng: " Háo sắc! "
Tiếng nói tuy nhỏ nhưng lấy thính lực của Đạo Quân bây giờ vẫn có thể nghe
được rất rõ, hắn chân thành nói: " Mỹ nữ trong thiên hạ xếp thành hàng
dài cầu ta háo sắc ta đều mặc kệ nhưng riêng cô nương, ta nguyện ngắm cô nương cả đời nhưng mà ở trên giường. "
Vân Tiên hết nói nổi rồi, trên đời tại sao lại có người mặt dày vô sỉ đến thế này chứ?
Sợ tiếp tục chủ đề này nữa da mặt mỏng của nàng sẽ không chịu đựng được,
nàng liền nói sang chuyện khác: " Trưởng lão nội môn của Tứ Tượng Thánh
Tông muốn được gặp công tử. "
Đạo Quân lười biếng hỏi: " Vân cô nương muốn ta gặp hắn hay không gặp? "
Đứng trước câu hỏi này, Vân Tiên hơi ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh hỏi ngược lại: " Ta muốn công tử gặp hay không có quan trọng sao? "
Nàng không ngờ tới rằng Đạo Quân chẳng cần suy nghĩ đã trả lời ngay: " Đương nhiên quan trọng rồi! Vân cô nương muốn ta gặp, ta sẽ gặp. Nếu Vân cô
nương không muốn ta gặp, ta sẽ không gặp. "
Vân Tiên không hiểu hỏi: " Tại sao vậy? "
Đạo Quân thành thật đáp: " Nhà ta có truyền thống tôn trọng vợ. "
Câu trả lời của Đạo Quân lại không ngờ khiến nhịp tim của Vân Tiên lệch mất một nhịp, cả khuôn mặt nàng đều đã đỏ thấu, thậm chí còn ngượng ngùng
không dám đối mặt với hắn.
" Ta đáp ửng gả cho công tử khi nào vậy? "
Đạo Quân đi đến nắm tay bàn tay nhỏ nhắn, đẹp đẽ như ngọc ngà của Vân Tiên, cười nói: " Cha mẹ của ta đồng ý là được. "
Nói xong dắt theo nàng đi ra khỏi phòng, không quên ra lệnh cho Chu Lượng: " Ngươi cũng đi cùng đi. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT