Sau khi rời khỏi hoàng cung, Trần Minh Quân đi thẳng một mạch trở về
phủ phò mã. Tình hình bây giờ xấu hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
Không thấy Chu Lượng trong phủ, hắn đoán giờ phút này có lẽ đối phương đã đi
đến phụ giúp những người dân có người thân hi sinh an táng rồi.
Hắn cũng không đi tìm Long Thiên Vấn hay Hiên Viên Chiến Thiên mà trở về
trong phòng của mình, đóng cửa lại bắt đầu nghĩ kế hoạch tương lai.
Hiện giờ hắn có hai thế lực mạnh cần phải đối đầu lần lượt là Hồ Quốc và
Trấn Nam Vương nhưng bản thân mình lại chưa xây dựng được thế lực của
riêng mình. Muốn gây dựng thế lực cần nhiều thứ lắm.
Thứ nhất là người, bất kể một thế lực hay tổ chức nào đều không thể thiếu người.
Thứ hai là tiền bạc, xây dựng thế lực nào chỉ cần có người là đủ, mà còn
cần đủ tiền bạc chi tiêu duy trì và củng cố thế lực nữa.
Mặc dù
hắn còn có rất nhiều công pháp có thể đem bán nhưng lâu dài như vậy
không phải cách tốt, cần phải đầu tư kinh doanh phát triển lâu dài mới
được. Nhưng biết kinh doanh gì bây giờ ?
Côn Lôn giới tồn tại vô
số năm, đa số những thứ có thể kinh doanh được đều đã bị người dân bản
thổ khai thác hết rồi. Mình, một kẻ mới đến, chen chân vào con đường
kiếm sống của người ta liệu có được yên ổn không ?
Không làm như vậy thì còn có cách nào ?
May mắn có một cao thủ trung thành như Chu Lượng, không sợ những phiền phức mà đối thủ cạnh tranh đem lại.
Ví dụ như thuê người đến đập phá quán chẳng hạn.
Đúng rồi ! Trong đầu của Trần Minh Quân lóe lên một ý tưởng.
Thế là hắn bất đầu ghi ghi chép chép, biến ý tưởng này thành một bản kế hoạch phát triển cụ thể.
...........
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Minh Quân dẫn theo một đám hắc y vệ đi đến những gia đình có người thân hi sinh trong cuộc viễn chinh vừa rồi. Thông qua nghe ngóng tin tức, hắn mới hiểu ra là không phải đội quân nào, thành
viên bên trong đều là người xuất thân từ kinh thành như đội quân của Lê
Ngọc Anh.
Chỉ đơn thuần là những người xin đi lính tại kinh thành
nên được phân như vậy thôi. Đồng thời, những đội ngũ khác cũng có rất
nhiều thành viên đến từ thành trì, thậm chí là vùng khác.
Số lượng gia đình tổ chức tang lễ nhiều lắm, Trần Minh Quân không có thuật phân thân nên chỉ đến được một số ít thôi.
Đến giờ đưa tang, quân của triều đình đem đường hai bên dẹp lại, nhường chỗ cho những đội ngũ tiễn đưa người đã khuất về nơi chôn cất. Đây cũng là
một trong những hành động của Đại Lê nhằm an ủi người thân của những
người đã hi sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ.
Đồng thời, triều đình còn lựa chọn một bãi đất trống làm nơi chôn cất cho hơn hai vạn binh lính này.
Sau khi quá trình chôn cất được kết thúc, một tấm bia đá to lớn được dựng
lên, bên trên còn có bút tích do đích thân hoàng thượng viết " Phần Mộ
Của Những Người Hùng Dân Tộc "
Nét chữ như rồng bay, đẹp đẽ như phượng múa, khí phái mà uy nghiêm khiến cho người ta nhìn mà cảm thán.
Trần Minh Quân cùng với Lê Ngọc Anh đích thân thắp hương cho hơn hai mươi
vạn ngôi mộ, đợi khi thắp xong trời cũng đã tờ mờ sáng.
Làm xong
hết những thứ này, Trần Minh Quân trở về phủ triệu tập Long Thiên Vấn,
Chu Lượng, Hiên Viên Chiến Thiên lại cùng nhau bàn bạc.
Cuộc họp còn chưa bắt đầu, vị khách không mời Lê Ngọc Anh bất ngờ đến chơi.
Lê Ngọc Kiều chạy ra đón tiếp: " Nhị tỉ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chơi vậy ? "
Lê Ngọc Anh gặp Lê Ngọc Kiều, chẳng hiểu sao trong lòng như có con thỏ nhỏ nhảy loạn , giống như trong lòng có tật lúng túng đáp: " Ta..ta đến tìm em rể có chút chuyện. "
Nói xong chạy như bay để lại Lê Ngọc Kiều ngơ ngơ ngác ngác, nhưng ngay sau đó Ngọc Kiều nở nụ cười tràn đầy thâm ý.
Dựa theo sự chỉ dẫn của nha hoàn, Lê Ngọc Anh rốt cuộc tìm được phòng họp
của Trần Minh Quân, cửa cũng không gõ đã đạp thẳng ra xông vào gọi: "
Minh Quân ! "
Long Thiên Vấn: " ? "
Hiên Viên Chiến Thiên: " ??? "
Đây là công chúa của Đại Lê sao ? Tại sao không có lễ nghĩa gì hết thế ? Cứ như nơi này là nhà của nàng không bằng.
Chỉ riêng có Chu Lượng là chẳng ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cười cười.
Phát hiện mọi người đều đang chăm chú về phía mình, Lê Ngọc Anh xấu hổ vội
thu chân lại, cả gương mặt đẹp đỏ ửng hết cả lên. Ban nãy gặp phải Lê
Ngọc Kiều làm cho nàng có chút chột dạ, gấp vội muốn rời khỏi nơi xấu hổ này nên mới....
Ai ngờ nơi này lại có nhiều người như vậy....
Thật sự quá xấu hổ.
" Có chuyện gì ? " Trần Minh Quân sắc mặt không vui hỏi, tình thế bây giờ của hắn không quá lạc quan mà kẻ cầm đầu lại đúng là hai cha con Lê
Ngọc Anh.
Tâm trạng không tốt, nhìn thấy nàng hắn cũng không vui vẻ nổi.
" E hèm. " Lê Ngọc Anh hắng giọng một cái, nói: " Mỗi một người được
phong Hầu đều sẽ được cấp phép nuôi dưỡng tư quân, tình huống của ngươi
tương đối đặc thù cho nên Hoàng Thượng cho phép đến trại mầm tuyển chọn
một vạn người. "
Từng người trong phòng nghe vậy đều khẽ nhíu mày, tự hỏi Hoàng Thượng muốn làm khó Trần Minh Quân sao ?
Ngồi ở trong này ai ai cũng biết trong Đại Lê có bộ phận chuyên đào tạo quân lính được gọi chung là Doanh Trại . Doanh Trại được phân ra thành rất
nhiều cấp bậc: Trại Mầm, Trại Trung, Trại Thượng, Trại Tinh Nhuệ.
Những cấp bậc này, ngoại trừ Trại Mầm ra thì còn lại đều không phân chia dựa
theo tuổi tác mà dựa trên tiêu chí: Tu vi, trình độ.
Mặc dù Trại
Mầm không dựa trên những tiêu chí kia nhưng cảnh giới tu vì đều dùng một chữ ' Thấp ' để hình dung. Giống như Huỳnh Gia Long đã được coi là
người xuất sắc nhất trong Trại Mầm tại Kinh Thành ở khóa trước, dựa trên tiêu chí: Cảnh giới.
Mà cảnh giới của hắn bây giờ thế nào ?
Vẫn chỉ ở Luyện Thể Đỉnh Phong Cửu Trọng !
So với mặt bằng chung thì thực sự quá thấp !
Nhìn xem trong toàn bộ quá trình chuyến viễn chinh vừa rồi, hắc y vệ bao
quát Huỳnh Gia Long đều chỉ mang theo để trang trí là hiểu.
Bây giờ lại kêu Trần Minh Quân đến Trại Mầm để tuyển binh ?
Tuyển xong về tự chơi một mình ?
Trần Minh Quân sắc mặt càng lúc càng không dễ nhìn, vừa đem hắn đẩy vào con
đường nguy hiểm không bao lâu, giờ lại chơi khó hắn. Hắn thực lòng hoài
nghi mình cùng lão cha vợ có thù, nếu không đối phương hà tất phải làm
những chuyện này ?
Nhìn xem biểu hiện của hắn khó coi, Lê Ngọc Anh vội giải thích: " Ngươi hiểu lầm, phụ hoàng hắn cũng không phải như
ngươi nghĩ. Hắn.... "
Lời còn chưa nói hết đã bị Trần Minh Quân chặt đứt: " Đủ ! "
Lê Ngọc Anh biết Trần Minh Quân đã triệt để nổi giận, không nói thêm gì
nữa chỉ đem một cái nhẫn trữ vật ném cho Trần Minh Quân mà chẳng quan
tâm hắn có tiếp nhận hay không, nói: " Bên trong nhẫn trữ vậy này có
thánh chỉ của Hoàng Thượng giúp ngươi đến tuyển quân dễ hơn, ngoài ra
còn có mấy vật ta giúp Hoàng Thượng chuyển cho ngươi. "
Dứt lời, quay người rời đi.
Chu Lượng sống lâu thành tinh, biết công tử đang nổi giận đùng đùng sẽ
không quan tâm những thứ này cho nên thay mặt công tử tiếp lấy. Hắn
giảng hòa: " Công tử nghe lão phu giải thích một chút. "
Trần Minh Quân liếc hắn một cái, hỏi: " Ngươi muốn giải thích chuyện gì ? "
Chu Lượng nói: " Công tử đối với chức tước của Đại Lê còn chưa hiểu rõ thì phải. "
" Trong luật pháp Đại Lê có quy định, người được phong Hầu nhưng chưa tốt nghiệp tại Chiến Thần Điện thì vẫn không được nhận chức. "
" Nay công tử đã được phong Hầu, chỉ thiếu chứng nhận tốt nghiệm của Chiến Thần Điện là có thể chân chính nhận chức rồi. "
" Cũng vì nguyên nhân này mà Hoàng Thượng mới giúp công tử, cho phép công tử đến Trại Mầm tuyển binh. "
Trần Minh Quân nghe cái hiểu cái không, hỏi: " Chứng nhận tốt nghiệp của
Chiến Thần Điện cùng với việc tuyển binh trong Trại Mầm thì có liên quan gì đến nhau ? "
Chương Lượng giải thích: " Muốn có chứng nhận tốt nghiệp, công tử cần phải gia nhập đã. Sau khi gia nhập còn cần vượt qua rất nhiều cuộc khảo nghiệm. "
" Chiến Thần Điện tương đối đặc thù, cách thu nhận học trò cũng khác. "
" Nơi này là do tứ đại hoàng triều thành lập, nhằm mục đích đào tạo ra
những lãnh đạo tài ba trong tương lai cho nên chủ yếu đào tạo về mảng
cầm binh đánh trận. "
" Sau khi gia nhập, học viên sẽ được chia ra thành hai phần đào tạo. "
" Một phần là về tu luyện của bản thân, phần còn lại thì phân thành từng nhóm đào tạo về cầm binh đánh trận. "
" Cụ thể thì lão phu cũng không rõ, vì bản thân ta cũng chưa từng đến đó. Nhưng điều mà Hoàng Thượng Đại Lê làm, ta đoán là vì chuẩn bị trước cho công tử mảng cầm binh đánh trận. "
" Trên thực tế, không chỉ có
tứ đại hoàng triều mới phái tướng quân trẻ tuổi hay hoàng thất đến đây
rèn luyện mà còn các nước nhỏ cũng sẽ phái người đến. Có thể nói thế lực nhà nào cũng đã có sự chuẩn bị sẵn, đến lúc đó công tử sẽ khó chiêu
binh trong học viện. "
Trần Minh Quân nghe, đại khái hiểu được ý định của lão cha vợ trong đó.
Thì ra là vì lo lắng sau khi hắn gia nhập Chiến Thần Điện sẽ không tuyển
được quân, không cách nào hoàn thành phần đào tạo còn lại, không đạt
được chứng nhận tốt nghiệp.
Xem ra lần này ta đã hiểu sai ý của hắn rồi.
Trách nhầm hắn, giận nhầm Lê Ngọc Anh !
Đợi khi nào có thời gian đi xin lỗi nàng vậy.
Nhưng mà kể cả hiểu, hắn vẫn quyết định từ chối ý tốt của lão cha vợ bởi vì
hắn đã có dự định riêng trong việc tuyển người rồi. Mặc dù bây giờ kế
hoạch này hắn mới chỉ nắm chắc năm phần nhưng vẫn tốt hơn là chọn người
trong Trại Mầm của Đại Lê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT