" Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta chỉ biết chúc ngươi sẽ có được happy ending. " Trần Minh Quân cũng mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn.
Huynh đệ tìm được chân ái, hắn cũng vui mừng.
Lại tiếp tục hàn huyên một hồi, Trần Minh Quân cảm thấy thời gian không còn sớm nữa cũng nên đến lúc trở về thành Thạch Sơn. Nhưng để người bạn này của mình tiếp tục lưu lạc bên ngoài hắn lại có chút không an tâm.
Thế là hắn thẳng thắn đề nghị: " Ngươi đi theo ta đi, anh em mình cùng xây dựng một đế chế mới. "
Mặc dù hắn bây giờ vẫn như cũ thân cô thế cô ở mảnh đất xa lạ nhưng ít ra
còn có Chu lão, một cường giả thực sự bên cạnh. An toàn của hắn hay Long Thiên Vấn đều không phải là vấn đề khi có vị vao thủ này bảo kê.
Long Thiên Vấn nghe vậy, hơi hơi kinh ngạc nhưng lại lắc đầu nói: " Ba tháng nữa Hiểu Vy sẽ gia nhập vào Phiêu Miểu Cung, ta cũng muốn vào đó cùng
cô ấy. "
Trần Minh Quân đạp cho hắn một cái, nói: " Phiêu Miểu
Cung, vừa nghe đã thấy giống môn phái toàn là nữ rồi, ngươi là một thằng đàn ông chui vào đấy làm gì? "
Long Thiên Vấn bị đạp đau, nhe
răng nói: " Chính vì toàn nữ nên ta càng phải chui vào. Biết đâu ở trong đấy lại lập được hậu cung he he. "
Trần Minh Quân khinh bỉ liếc
hắn một cái, chỉ một Trịnh Hiểu Vy thôi đã khiến tên này ' nhà là phải
có mái ' rồi, nếu như thêm vài cô nữa..... chắc ho cũng không dám ho
quá.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, hắn vẫn phải giải thích cho Long
Thiên Vấn hiểu: " Ngươi bám nàng không rời thì còn lâu mới tán được. Tán gái cũng như đi câu thôi, có kéo có thả đừng nên làm liếm cẩu. Nàng sẽ
chỉ càng khinh bỉ ngươi thôi. "
Long Thiên Vấn tự nhiên cũng biết đạo lý này, dù sao cũng đều là cao thủ tình trường với nhau cả. Nhưng
chẳng hiểu sao từ khi gặp Trịnh Hiểu Vy hắn cứ như kiểu mất hết ' tu vi
tán gái ' trở thành một tên gà mờ, lúc nào cũng sợ sẽ đánh mất người
mình yêu thương.
Thấy bạn mình do dự, Trần Minh Quân tiếp thêm
dầu vào lửa: " Ngươi hiểu a? Nam nhân đều nên có sự nghiệp của riêng
mình, chỉ có như vậy các chị em mới đổ ầm ầm. Còn mãi bám đít theo người ta, không lo cho sự nghiệp của mình, người ta sẽ chỉ coi thường thôi. "
Lời này quả nhiên đem Long Thiên Vấn từ trong đấu tranh tư tưởng dần dần
đưa ra quyết định của mình, trầm ngâm thêm chốc lát hắn nói: " Thôi
được, thà đưa than khi trời có tuyết còn hơn dệt hoa trên gấm. Xét thấy
huynh đệ ngươi đang trong tình cảnh khó khăn, ta đây thì đành ủy thân
giúp ngươi một lần. "
" Phải thế chứ! " Trần Minh Quân tươi cười
hớn hở, có người bạn này cùng mình gây dựng sự nghiệp, hắn có niềm tin
mình sẽ giống như mãnh hổ có thêm hai cánh.
Long Thiên Vấn nói bổ sung: " Nhưng sự việc lần này ta còn cần nói với Hiểu Vy một tiếng, dù
sao cũng ở với nhau một khoảng thời gian rồi, ra đi không nói tiếng nào
có chút không được lịch sự cho lắm. "
Trần Minh Quân không quan trọng nói: " Tùy ngươi thôi. "
Lấy ra một viên ngọc truyền tin đưa cho Long Thiên Vấn dặn dò: " Khi nào
ngươi bàn bạc xong với Hiểu Vy thì gửi tin cho ta, ta sẽ phái cao thủ
đến đón ngươi. "
Long Thiên Vấn nhận lấy ngọc truyền tin, cười
trêu chọc nói: " Ngươi cũng có thể phái đến cao thủ? Đừng bảo phái chị
vợ đến đón ta nha. Ngộ nhỡ nàng thấy ta anh tuấn tiêu sái quay sang
thích ta thì ta không chịu trách nghiệm đâu nhé. "
Trần Minh Quân bĩu môi: " Ngươi còn chưa ngủ đã mơ rồi. "
Long Thiên Vấn cười cười, nghĩ đến Trịnh Hiểu Vy hắn hỏi: " À mà nếu như ta
có thể thuyết phục được Hiểu Vy gia nhập, ngươi không có ý kiến gì chứ? "
Nhắc đến Trịnh Hiểu Vy, Trần Minh Quân rơi vào trong trầm mặc. Nói thật,
người này hắn tiếp xúc chưa đủ lâu cho nên không quá tin tưởng. Với lại
không phải ai ai cũng đơn thuần, chính khí như Lê Ngọc Anh, trung thành
tuyệt đối như Chu Lượng.
Tri nhân tri diện, bất tri tâm!
Nhìn người biết mặt, không biết lòng.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài mặt cũng không tiện nói thế dù sao thằng bạn mình còn đang kết người ta nổ cả bát đĩa.
Suy đi nghĩ lại, hắn gật đầu trả lời: " Không có ý kiến gì. "
Nếu như Trịnh Hiểu Vy gia nhập, hắn chỉ cần để cho Chu Lượng lưu tâm để ý
người này là được, vấn đề không quá lớn. Cái chính là thỏa lòng thằng
bạn tốt của mình, cũng để hắn thêm động lực phấn đấu.
Quả nhiên
khi nghe đến câu trả lời này, Long Thiên Vấn tươi cười hẳn lên nói: "
Được rồi, đợi sau khi bàn bạc xong ta sẽ gửi tin cho ngươi. "
....
Mọi thứ đã đã đạt được kết quả mong muốn, Trần Minh Quân cũng không lưu lại nơi này nữa. Gửi tin gọi Chu Lượng, cả hai rời khỏi mảnh rừng này.
Trên đường đi, Trần Minh Quân hỏi Chu Lượng: " Biểu hiện của cô gái kia thế nào? "
Chu Lượng thành thật trả lời: " Hơi đáng nghi. "
Hắn đem toàn bộ hành động của Trịnh Hiểu Vy trong khoảng thời gian Trần
Minh Quân vào trong sơn động nói một lần. Trong đó bao gồm cả việc cô ta đứng núp ở cạnh cửa sơn động, che lấp tu vi cùng khí tức để nghe lén.
Có lẽ ngay cả Trịnh Hiểu Vy cũng không ngờ tới được, mình đã cẩn thận như
vậy nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi sự quan sát của Chu Lượng. Độ
Kiếp Hậu Kỳ không phải dạng vừa đâu.
Trần Minh Quân nghe xong, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cô gái này chắc chắn có vấn đề!
Chu Lượng đề xuất: " Nếu như người thiếu niên kia là bạn của công tử, ta thấy hay là cảnh báo hắn một chút. "
Trần Minh Quân lắc đầu nói: " Không dùng. "
Chu Lượng ngạc nhiên hỏi: " Tại sao? "
Trần Minh Quân giải thích: " Người đang trong ' biển tình ' sẽ khó lọt vào
tai những lời khuyên nhủ. Cứ từ từ xem cô ta thế nào đã. "
Chu
Lượng gật gật đầu, nếu công tử quyết định như thế hắn cũng không có ý
kiến gì, chỉ cần không phải chuyện gì lớn ảnh hưởng trực tiếp đến công
tử là được.
" Đúng rồi. " Trần Minh Quân nghĩ đến một việc khác,
hỏi: " Ban nãy, những gì mà ta cùng Long Thiên Vấn trò chuyện ngươi đều
nghe thấy cả rồi? "
Trong sơn động không có trận pháp cách âm, mà kể cả có thì lấy cảnh giới hiện giờ của Chu Lượng cũng không có tác dụng gì.
Chu Lượng cũng không giấu giếm, nhẹ gật đầu nói: " Đã nghe. "
Trần Minh Quân tràn đầy cảnh giác hỏi: " Vậy ngươi vẫn quyết định trung
thành với ta sao? Dù sao ta cũng không phải là ' hắn '. "
Ý của
Trần Minh Quân rất đơn giản, hắn bây giờ đã không phải là ' Trần Minh
Quân ' trong quá khứ, Chu Lượng vẫn sẽ trung thành với hắn sao?
Trước khi quyết định nhận nhau với Long Thiên Vấn, hắn cũng đã cân nhắc đến
vấn đề này rất lâu. Nhưng nghĩ đến mình có thể giấu giếm Chu Lượng vài
ngày, thậm chí vài tháng nhưng không có nghĩa có thể giấu vài năm hay cả đời.
Nếu đã như vậy còn chẳng bằng bây giờ giải quyết luôn cái gai này, tránh cho về sau.
Chu Lượng lắc đầu nói: " Đại đạo rộng lớn, thiên ý khó dò. Nếu mọi chuyện
đã thành ra như vậy, dù cho ta có làm gì cũng không thể nghịch chuyển ý
trời. "
" Lão phu phò tá thái tử một nửa vì để báo đáp ơn huệ của tiên hoàng, nửa còn lại cũng vì Đại Trần. "
" Nay thái tử đã không còn nhưng thể xác của thái tử vẫn ở đây, huống hồ
để cho ngươi nhập vào thân xác này cũng chưa chắc thoát khỏi một chữ '
duyên'. "
" Biết đâu, ngươi là một kiếp khác của thái tử, xuyên không đến đây tiếp nối ý chí của tiên tổ họ Trần. "
" Đại đạo ba ngàn, hư vô mà mờ mịt. Mọi chuyện đều có khả năng. "
Những lời của Chu Lượng, Trần Minh Quân chỗ hiểu chỗ không, hắn đi thẳng vào vấn đề: " Cho nên ngươi dự định? "
Chu Lượng thở dài nói: " Công tử vẫn luôn là công tử, ta trung thành với
Đại Trần thôi. Không trung thành với cá nhân của bất cứ ai cả. "
Câu trả lời này để cho Trần Minh Quân an tâm hơn rất nhiều, ít nhất hắn đã
biết chỉ cần mình không làm ra điều gì ảnh hưởng đến Đại Trần thì Chu
Lượng vẫn sẽ không ra tay với mình.
Nhưng để cho hắn khó hiểu là, Chu Lượng lại nói bổ sung một câu: " Linh hồn tuy không phải nhưng
huyết mạch vẫn là của Đại Trần, công tử sinh con vẫn là hậu duệ của Trần gia. Cho nên công tử cứ yên tâm tán gái, lập hậu cung, giúp cho nhà họ
Trần khai chi tán diệp lão phu toàn lực ủng hộ. "
Trần Minh Quân: ".... "
Hắn có một loại cảm giác mình bị coi thành ' máy đẻ ' cho nhà họ Trần.
Làm sao cứ cảm thấy thận của mình nhói nhói?
Sở dĩ hắn sẽ có cảm nhận này bởi vì ' máy đẻ ' chỉ dùng cho phái nữ, dùng
để hình dung những cô gái đi lấy chồng bị nhà chồng coi thành công cụ
sinh con.
Trần Minh Quân một mặt treo đầy hắc tuyến, nói: " Vậy
ngươi phải giữ gìn thân thể cho tốt, sau này còn phò tá cho con ta, cháu ta a. "
Chu Lượng làm người sống đã lâu, biết Trần Minh Quân giận, cười cười không nói gì thêm.
Kỳ thật hắn cảm thấy Trần Minh Quân như bây giờ so với trước kia về mặt
nào cũng tốt hơn, ít nhất thì lấy tâm tính của hắn bây giờ Đại Trần còn
có hy vọng phục quốc. Còn như trước kia, suốt ngày chỉ biết ngâm trong
lầu xanh, kỹ viện ăn chơi hưởng thụ thực sự khiến hắn đau đầu.
Huống hồ huyết mạch vẫn là của Trần gia, trên một phương diện nào đó đối
phương vẫn là thái tử của Đại Trần, sinh con đẻ cái vẫn mang dòng máu
nhà họ Trần.
Lý do gì để hắn không ủng hộ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT