Không có cách a! Nhìn mấy con vật hung dữ, cái mông lại truyền đến cảm giác nhói nhói.
Sau khi kết thúc các hạng mục đấu giá, hội đấu giá tạm nghỉ một canh giờ trước khi bước vào hai món đồ, vật chính được đưa lên.
Trong lúc chờ đợi, Trần Minh Quân lấy ra một quyển sổ mới bắt đầu ghi chép.
Lê Ngọc Anh tò mò hỏi: " Ngươi đang làm gì? "
Trần Minh Quân trả lời: " Câu cá. "
" Phải rồi, ngươi có thứ gì có thể theo dõi một người mà không để lại dấu vết không? "
Lê Ngọc Anh cau mày hỏi: " Để làm gì? "
Trần Minh Quân cười: " Câu cá lớn! "
" Câu cá lớn? " Mặc dù không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy nhưng nàng vẫn gật đầu: " Có. "
" Được! " Nghe được câu trả lời này, Trần Minh Quân vui vẻ.
Trên đường đến nơi này hắn đã suy nghĩ rất lâu, tinh huyết của long tộc đáng ra phải là vật hiếm có khó tìm, chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Nhưng vì lý do gì đoạn thời gian gần đây lại liên tục xuất hiện trong
Đại Lê Hoàng Triều.
Thông qua mạng lưới thông tin của Lê Ngọc
Anh, Trần Minh Quân được biết mấy tháng trở về đây tinh huyết của long
tộc không chỉ xuất hiện hai lần ở Thanh Vân Các và nơi này. Trên thực tế nó đã từng xuất hiện thêm ở Bạch Ngọc Thành, Đông Hà Thành và Thái Sơn
Thành.
Tổng cộng xuất hiện năm lần trong vòng mấy tháng!
Ban đầu hắn đưa ra suy đoán có người tiến vào bí cảnh nào đó tình cờ có
được tinh huyết của long tộc sau đó trở về đem bán đấu giá. Nhưng suy
luận này rất nhanh thì bị loại trừ bởi vì chỉ cần đạt được vật này ai sẽ cam tâm đem bán đi. Cũng có thể là người cần tiền để mua tài nguyên tu
luyện, thế nhưng bán một giọt cũng đã đủ để tu luyện một đoạn thời gian
dài cần gì bán liên tục.
Từ những manh mối này Trần Minh Quân đã dần đoán ra một, hai điều về người đem tinh huyết của long tộc đi đấu giá khắp nơi.
Đáp án chỉ có một!
.....
Nhìn xem bộ công pháp mà mình vừa viết xong, Trần Minh Quân nhếch miệng cười: " Chỉ còn chờ cá lớn vào cắn câu. "
Cũng vào lúc này cửa phòng bị đẩy ra, hai tên hộ vệ dẫn theo một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng nổi bật bước vào bên trong.
" Khách nhân, nô lệ đã được đưa đến. "
Trần Minh Quân gật gật đầu, ánh mắt bắt đầu đảo quanh nhìn ngắm cô gái
của dị tộc Quang Minh này. Nàng có ngũ quan tinh xảo, tỉ lệ hoàn hảo
không thể bắt bẻ tạo nên một gương mặt xinh đẹp tựa như kiệt tác của
đấng tạo hóa tạo ra vậy. Thân hình chữ ' S' cân đối lúc này được phủ lên một bộ quần áo thiếu vải để lộ ra từng mảng từng mảng da thịt trắng
hồng, mịn màng.
Tổng thể nhìn lại khiến Trần Minh Quân cảm thán: " Thật sự là kiệt tác của tạo hóa! "
Nhưng ngay sau đấy hắn liền cảm thấy hối hận khi nói ra lời này bởi vì khủng
bố sát khí đang không che lấp chút nào lan tỏa ra trong căn phòng.
" Xinh lắm ha? " Lê Ngọc Anh lạnh lùng vuốt ve trường đao trong tay, cười như không cười nhìn xem Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân nghe vậy giật nảy người, vội hắng giọng đổi chủ đề: " Tên của ngươi là gì? "
Cô gái của tộc Quang Minh sau khi nghe hắn hỏi cũng không trả lời, cúi đầu nhìn xuống đất, trong mắt tràn ngập sự u sầu.
" Tên của ngươi là gì? " Trần Minh Quân thấy hỏi một lần đối phương vẫn
không trả lời cho nên hỏi lại lần thứ hai. Lần này hắn cố ý tăng lên một chút âm lượng để tránh cho đối phương không nghe rõ nào ngờ cô gái kia
vẫn như cũ không trả lời, điều này khiến cho Trần Minh Quân khẽ cau mày.
Nhưng mà hắn cũng không vội vàng nạt nộ hay tức giận bởi vì hắn biết mỗi một
nô lệ trong lòng đều có nỗi khổ riêng, đặc biệt là những cô gái dị tộc.
Những cô gái như vậy thường thì sẽ bị rơi vào trong trường hợp bị bắt
làm tù binh hoặc bị bán, trải qua muôn vàn đắng cay, khổ nhục.
Hắn nghĩ được như thế nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, một người
thị về tức giận dùng cây roi trong tay dự định quất vào lưng của cô gái
lại bị Trần Minh Quân kịp thời cản được.
Trần Minh Quân không vui nói: " Nàng đã bị ta mua được, muốn đánh hay gì cũng là quyền của ta. "
Người hộ vệ kia thấy vậy vội vàng nói lời xin lỗi, người còn lại cũng đứng ra nói đỡ.
Trần Minh Quân hừ một tiếng, đem dây roi trong tay thả ra còn như hai người
này hắn cũng chẳng muốn quan tâm. Nhưng hành động này của hắn lại khiến
cho cô gái tóc vàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc tựa
như không nghĩ đến Trần Minh Quân sẽ giúp nàng vậy.
" Ngươi không sao chứ? " Lê Ngọc Anh cũng đứng lên đi đến chỗ cô gái tóc vàng, đem
nàng kéo lại gần mình hỏi thăm. Bất kể thế nào cả hai người đều là phái
nữ, chứng kiến hai tên hộ vệ tính đánh một cô gái, nàng cũng không nhịn
được muốn ra mặt bảo vệ phái yếu.
Lê Ngọc Anh gật đầu nói: " Ngươi không sao thì tốt. "
Mặc dù nàng cũng không hiểu đối phương nói gì nhưng thấy đối phương lắc
đầu, nàng hiểu đối phương tỏ ý mình không sao. Còn như ngôn ngữ mà đối
phương sử dụng nàng không hiểu cũng chẳng quan tâm bởi vì đối phương là
người tộc khác, không sử dụng ngôn ngữ của Côn Lôn giới.
Ở đây ai cũng gặp mãi thành quen, riêng chỉ có Trần Minh Quân là khẽ nhíu mày
bởi vì lời nói của cô gái tóc vàng này hắn không chỉ nghe và hiểu mà còn biết đó là loại ngôn ngữ nào.
Tiếng Anh trên Địa Cầu!
English vốn là một trong những loại ngôn ngữ phổ biến nhất trên Trái Đất, ở quê nhà của Trần Minh Quân học sinh từ cấp tiểu học đã bắt đầu học làm quen với loại ngôn ngữ này cho nên hắn rất nhanh thì nhận ra được.
Để thêm khẳng định, hắn hỏi thử: " What's your name? "
Cô gái tóc vàng nghe vậy thì kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn về phía Trần Minh Quân đáp lại: " My name is Eris. "
Quả nhiên!
Trần Minh Quân mỉm cười tiếp tục trò chuyện với Eiris: " I'm Quan, nice to meet you. "
Nói, đưa tay ra chờ đợi Eris bắt tay với mình nhưng đáng tiếc có lẽ Eris còn sợ hãi hoặc vì một nguyên nhân nào đó vẫn không đưa tay ra nắm lấy, chỉ mỉm cười lịch sự: " Nice to meet you. "
Trần Minh Quân thấy vậy, ngượng ngùng thu tay lại cười cười nói: " Don't worry, I won't hurt you. "
Eris không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Trần Minh Quân đổi chủ đề hỏi: " Where are you from?
Eris nói: " I come from...."
........
Sau một hồi trò chuyện, Eris mỉm cười gật đầu nói: " I got it! "
" Tên của cô ấy là Eris, cô ấy đến từ..." Trần Minh Quân đang định giới
thiệu Eris với Lê Ngọc Anh nhưng lại phát hiện nàng hiện giờ đang trợn
mắt há hốc mồm nhìn mình. Hắn gãi gãi đầu hỏi: " Sao thế? "
Trên
thực tế không chỉ riêng Lê Ngọc Anh mà mọi người có mặt trong căn phòng
đều kinh ngạc đến mức độ cái mồm há ra thật to, hai mắt trợn tròn nhìn
về phía Trần Minh Quân.
" Phốc ~ " Cô gái tóc vàng che miệng cười khẽ.
Lê Ngọc Anh lắp ba lắp bắp hỏi: " Ngươi....ngươi biết...biết ngôn ngữ Quang Minh tộc? "
À, thì ra là thế! Làm ta cứ tưởng lại xảy ra chuyện gì.
Trần Minh Quân cười cười: " Biết chút ít. "
Lời này cũng không phải khiếm tốn, đối với Tiếng Anh hắn quả thực chỉ biết
chút ít, tạm coi như đủ để giao tiếp đơn giản thôi. Còn như trình độ
ielts 5.0 hay topic cao cao thì hắn xin chịu.
Nhưng nhìn biểu
hiện của mọi người hắn có chút hối hận vì mình đã quá thiếu suy nghĩ
rồi, cũng may ở nơi này thân phận của khách hàng đều được bảo mật tuyệt
đối nếu không chỉ sợ chuyện này truyền ra ngoài không biết hắn sẽ bị
thêm loại nhãn hiệu gì.
Ví dụ như gián điệp dị tộc cài vào Côn Lôn giới chẳng hạn.
Aizzzz........ cứ nghĩ hiểu ngôn ngữ dị tộc là chuyện bình thường chứ, đâu ai biết đâu.
Nhưng làm thì cũng đã làm rồi bây giờ ngồi đây hối hận cũng chẳng thay đổi được gì, cũng may thân phận chưa lộ....
Nhận ra tính phức tạp của vấn đề, Trần Minh Quân đem hai tên hộ vệ đuổi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, hai người hộ vệ không quên giới thiệu một chút: "
Nàng đã được khắc lên khế ước chủ - nô, chỉ cần ngài đem một giọt máu
nhỏ vào đồ án sau lưng của nàng là ngay lập tức khế ước được hoàn thiện. Đồng thời ngài cũng tùy thời có thể giải khế ước này. "
Nói xong cả hai người đi ra khỏi phòng, không quên đem cửa đóng lại.
Trần Minh Quân theo lời đi đến sau lưng của Eris quan sát quả nhiên phát
hiện có một đồ án kỳ quái không biết sử dụng loại mực gì vẽ lên tấm lưng trắng nõn để trần của nàng.
Eris cúi cúi xuống tựa như đang xấu
hổ khi có người lạ mặt nhìn vào lưng trần của mình, thân thể khẽ run lên giống như sợ hãi....
Biểu hiện của nàng bị Trần Minh Quân thu
hết vào trong mắt, hắn cũng không đem máu nhỏ vào đồ án mà quay trở về
đứng cạnh Lê Ngọc Anh hỏi: " Thứ này nếu như ta không nhỏ máu vào, có
thể tự biến mất sao? "
Lê Ngọc Anh kỳ quái nhìn hắn hỏi: " Ngươi không muốn ký khế ước với nàng? "
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Eris đã nói cho Trần Minh Quân biết chút ít về bản thân mình.
Đại khái thì cả nhà nàng bị kẻ địch truy sát, cha mẹ nàng dẫn theo nàng và
em trai chạy trốn khắp các thế giới nhưng kẻ địch lại chưa từng muốn
buông tha. Đến khi chạy trốn đến Côn Lôn Giới, cha mẹ vì bảo vệ cho nàng và em trai nên đã hy sinh tính mạng của mình.
Eris và em trai
sau khi trốn thành công cứ ngỡ đã được an toàn nào ngờ lại gặp phải bọn
buôn người, kết quả là bị đưa đến đây bán đấu giá.
Đứng ở góc độ
của một người bình thường sinh sống tại Địa Cầu, Trần Minh Quân có sự
thương cảm sâu sắc đối với Eris và gia đình của nàng.
Aizzz..... thật sự quá đáng thương!
Lê Ngọc Anh cười hỏi: " Ngươi không sợ nàng chạy mất? "
Trần Minh Quân ưỡn ngực nói: " Ta xưa nay chỉ muốn lấy đức phục người, không ép buộc. "
Lê Ngọc Anh bĩu môi: " Không biết xấu hổ. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT