" Người tới truyền lệnh của ta, trận chiến thắng này Hiên Viên Chiến Thiên đóng góp công lớn ban thưởng lập tức một ngàn trung phẩm linh thạch, gửi tấu lên bệ hạ phong quan, đồng thời đem công lao của Hiên Viên tướng quân truyền khắp thiên hạ. "

Một tên binh lính vội vàng đáp: " Vâng "

Hiên Viên Chiến Thiên: ".... "

Cơm mẹ nấu! Chẳng phải ngươi nói lấy đức phục người sao?

Người binh lính đang đi bẩm báo đã bị Hiên Viên Chiến Thiên cản lại: " Phò mã nói đùa, huynh đệ chớ tin. "

Trong lòng hắn thì đang đem mười tám đời tổ tông của Trần Minh Quân hỏi thăm một lượt.

Lấy đức phục người em gái ngươi!

Trở lại trên bàn nhậu, Hiên Viên Chiến Thiên đậu đen rau muống cầm vò rượu lên uống ừng ực mấy hơi.

Trần Minh Quân nhìn cũng không nhìn hắn một cái, tiếp tục chậm rãi gắp một gắp thức ăn hỏi: " Ta tưởng ngươi đi? "

Đem vò rượu đặt xuống, Hiên Viên Chiến Thiên có chút tức giận mắng thầm " đi em gái ngươi! ".

Một khi tin tức này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ mặc kệ thật giả thế nào đều sẽ tin hắn phản bội Bắc Di. Nếu không thì tại sao đại quân Bắc Di đang trên đà thắng lợi bỗng nhiên lại thua đau như vậy?

Cách giải thích chỉ có một thôi.

Kế này của Trần Minh Quân thực sự đủ thâm!

Bản thân hắn thì cũng không sao, coi như thanh danh mất sạch cũng thôi nhưng còn người nhà hắn ở Bắc Di chỉ e tính mạng khó giữ.

Trong lòng chửi thì chửi, Hiên Viên Chiến Thiên vẫn mở miệng cò kè: " Ta thuần phục Đại Lê. "

Câu nói này mang theo hàm ý rất rõ ràng, hắn chịu thuần phục Đại Lê chứ không chịu thuần phục Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nhún vai: " Tốt, người tới truyền ra tin tức Hiên Viên Chiến Thiên thuần phục Đại Lê. "

Hiên Viên Chiến Thiên: ".... "

Mẹ! Rốt cuộc ngươi muốn gì?

Cảm nhận được ánh mắt của Hiên Viên Chiến Thiên, Trần Minh Quân cười hỏi: " Thế nào? Ta làm vậy có gì sai sao? Ngươi rõ ràng nói thuần phục Đại Lê, ta chỉ công bố giúp ngươi thôi. "

Hiên Viên Chiến Thiên khóe miệng giật một cái, giúp em gái ngươi! Rõ ràng muốn dùng mưu hèn kế bẩn ép ông đây thuần phục vậy mà vẫn còn giả vờ đường đường chính chính như thế, thực sự không biết xấu hổ sao?

Bị dồn vào đường cùng, hắn chỉ đành tìm cứu viện: " Nhị công chúa chẳng lẽ trơ mắt nhìn sao? "

Lê Ngọc Anh ngồi ở trên mái nhà nghe vậy thì trầm mặc, nàng không phải người ngu tự nhiên biết rõ ý định của Trần Minh Quân là gì. Nói thật nàng cũng có chút do dự, Hiên Viên Chiến Thiên thực sự là một nhân tài, còn rất nhiều giá trị bồi dưỡng. Nếu như có thêm người này phục vụ cho Đại Lê thì không còn gì tốt hơn.

Nhưng nghĩ đến Trần Minh Quân thân cô thế cô, một mình nơi xứ lạ....

Thân phận xuyên không giả của hắn nàng cũng đã biết rõ, nguyên nhân hắn muốn lôi kéo Hiên Viên Chiến Thiên nàng cũng đoán được già nửa.

Cũng vì vậy nên mới do dự mãi.



Cuối cùng, Lê Ngọc Anh thở dài nói: " Truyền lệnh, đem tin tức Hiên Viên Chiến Thiên quy thuận Đại Lê truyền ra. "

Hiên Viên Chiến Thiên khẽ nhíu mày, tự hỏi vì sao Lê Ngọc Anh sẽ đưa ra quyết định này. Nàng là công chúa của Đại Lê, chẳng phải nên vì Đại Lê cân nhắc sao?

Ánh mắt hắn rơi vào người thiếu niên đang ngồi ở phía đối diện, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ bởi vì từ đầu đến cuối Trần Minh Quân vẫn luôn điềm tĩnh ngồi ăn tựa như chẳng hề bận tâm đến sự có mặt của Lê Ngọc Anh.

Đem một bát cơm cuối cùng ăn xong, Trần Minh Quân đem bát đũa đặt xuống, lấy ra một cái khăn lụa lau miệng, đứng dậy. Hiên Viên Chiến Thiên còn đang chìm trong suy nghĩ thì Trần Minh Quân đã đứng dậy, không chút lưỡng lự rời đi.

"??? " Hiên Viên Chiến Thiên khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc. Hắn hiểu, thời gian Trần Minh Quân cho hắn suy nghĩ đã hết.

Khi Trần Minh Quân chuẩn bị bước xuống cầu thang, Hiên Viên Chiến Thiên rốt cuộc đưa ra quyết định.

Chỉ nghe tiếng nói của hắn truyền lại: " Ngươi có thể đưa cha mẹ ta an toàn rời khỏi Bắc Di, đến Đại Lê sao? "

Bước chân của Trần Minh Quân dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, hắn cũng không trả lời thẳng câu hỏi này mà chỉ hạ lệnh: " Truyền lệnh của ta, một tuần sau chém đầu chủ tướng của Bắc Di trước cổng thành để tế linh hồn của những người đã hy sinh. "

Nói xong cũng không quay lại, bước chân xuống lầu.

Hiên Viên Chiến Thiên nhìn vò rượu đặt trên mặt bàn, khẽ thở dài một hơi, cay đắng cười cười cầm vò rượu lên uống ừng ực.

.............

Tại một tòa phủ đệ nằm riêng biệt,

Trong sân bài trí một cái đình nghỉ mát, Lê Ngọc Anh một tay dùng đũa gắp thức ăn, một tay nâng vò rượu lên uống.

" Uống rượu một mình không buồn sao? "

Tiếng nói từ phía sau truyền đến khiến cho động tác của nàng hơi dừng lại sau đó lại tiếp tục, nàng trả lời: " Chẳng liên quan đến ngươi. "

Trần Minh Quân cười cười đi đến, mặt dày ngồi xuống bên cạnh, tự mình rót cho mình một chén rượu nói: " Ban nãy cảm ơn ngươi. "

" Đừng! Rượu này ngươi không.... " Lê Ngọc Anh nghe vậy vội vàng ngăn cản, đáng tiếc đã muộn.

" Rượu này làm sao? Chẳng lẽ ngươi keo kiệt đến mức một ly rượu cũng không cho ta uống? " Trần Minh Quân uống một hơi cạn sạch, cười hỏi.

Nhưng ngay khi nói xong câu nói này hắn bỗng nhiên cảm thấy từ trong dạ dày truyền đến cảm giác nóng rực, tiếp sau đó toàn thân cũng đỏ ửng lên. Sau cùng hắn chỉ thấy đầu óc quay cuồng, không tự chủ ngã gục xuống bàn.

Lê Ngọc Anh lo lắng đưa một ngón tay về phía mũi hắn kiểm tra, phát hiện hắn chỉ do say rượu mà ngủ thiếp đi mới thở phào một hơi.

Nhìn bộ dáng này của Trần Minh Quân khiến nàng không nhịn được cười rộ lên: " Rượu này rất mạnh, ngươi không uống nổi hì hì. "

Khi nghĩ đến tên khốn này luôn không biết xấu hổ, nàng vươn tay ra nhéo nhéo má hắn muốn kiểm tra xem rốt cuộc da mặt tên này dày đến đâu. Nào ngờ khi chạm vào da mặt Trận Minh Quân lại truyền đến cảm giác non mịn, nhéo thật sướng tay.

Nhéo nhéo một hồi, gương mặt nàng không biết do rượu hay ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, vội vã thu tay lại.

Ta làm gì vậy?

.........................

Tin tức Đại Lê chiến thắng Bắc Bị tại Thạch Sơn Thành nhanh chóng được lan truyền khắp toàn bộ lãnh thổ Đại Lê Hoàng Triều. Không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức này như một quả bom ném xuống mặt hồ đang tĩnh lặng.



Cái tên Trần Minh Quân bắt đầu trở thành đề tài trong mọi cuộc nói chuyện của dân chúng.

Mấu chốt không nằm ở việc hắn là phò mã, lần này dẫn binh ra trận mà là trận đánh này Bắc Di phái tới tướng tài khiến quân Đại Lê nhiều lần thất bại thảm hại, nhưng nhờ có kế hoạch Trần Minh Quân đề ra mới giúp Đại Lê lật ngược thế cờ. Không những Đại Lê chiến thắng toàn diện mà còn bắt sống hai mươi vạn tù binh, ngay cả Hiên Viên Chiến Thiên cũng không ngoại lệ.

Trước giờ trong mắt người dân Đại Lê, Trần Minh Quân chỉ là một tên không chịu học hành, suốt ngày chơi bời lêu lổng thôi, ai có thể nghĩ tới hắn có tài cầm quân lợi hại như thế.

Đặc biệt, không biết người nào nhân thời điểm này tung ra hàng loạt chiến tích của Hiên Viên Chiến Thiên khiến cho danh tiếng của Trần Minh Quân lại càng thêm vang dội.

.............

Một ngày này, trong phủ Bình Bắc Hầu.

Giữa khu rừng trúc nhỏ có một đình nghỉ mát, Lê Ngọc Kiều ăn mặc đoan trang ngồi khoanh hai chân, tay phải cầm lấy một quân cờ vây màu đen.

Ngồi ở phía đối diện với nàng là một người đàn ông lớn tuổi, xen lẫn những sợi tóc đen là những sợi tóc bạc trắng như cước.

Khẽ vuốt râu bạc, hắn cười hỏi: " Cháu gái thấy ông ngoại làm thế nào? "

Lê Ngọc Kiều đem quân cờ đen hạ xuống trong bàn cờ, mỉm cười đáp: " Chỉ là chút hư danh thôi, ông ngoại cần gì để tâm thế. "

Không sai! Người này chính là ông ngoại của Lê Ngọc Kiều, Bình Bắc Hầu - Nguyễn Hoàng Minh.

Nguyễn Hoàng Minh hạ xuống một quân cờ trắng, hừ hừ nói: " Từ ngày ngươi gả cho thằng ôn con vô tích sự kia, ông ngoại ngươi luôn bị một đám lão già chế giễu. Bây giờ có cơ hội, tội gì không thêm chút gió cho lửa cháy càng thêm lớn. "

Lê Ngọc Kiều cười cười không đáp, nàng hiểu rõ tính khí của người ông ngoại này.

Dù sao cũng là tộc trưởng dòng họ Nguyễn Hoàng, một trong những gia tộc hàng đầu của Đại Lê cho nên tính tình cao ngạo. Còn nhớ năm đó phụ hoàng của nàng quyết định đem nàng gả cho Trần Minh Quân khiến cho ông ngoại tự mình chạy đến tìm ' con rể ' luận bàn một phen. Kết cục.....không cần nói cũng biết.

Vả lại, ông ngoại làm hết thảy cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng thôi.

Cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Lê Ngọc Anh hạ xuống một quân cờ.

Nguyễn Hoàng Minh nhìn xem bàn cờ lại nhìn xem cháu gái, cười khổ nói: " Đã nói hôm nay phải nhường ông ngoại mà. "

Lê Ngọc Anh le lưỡi: " Cháu gái phải về kinh thành rồi. "

Trần Minh Quân đã thắng Bắc Di, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ trở về. Từ phủ Bình Bắc Hầu trở về kinh quãng đường so với Thạch Sơn thành còn xa hơn cho nên nàng muốn khởi hành sớm một chút.

Nguyễn Hoàng Minh hiểu ý cháu gái, gật gật đầu nói: " Có thời gian lại đến thăm ông ngoại. "

Lê Ngọc Anh " Dạ " một tiếng sau đó lễ phép hành lễ, mang theo một đám thuộc hạ rời đi.

Nguyễn Hoàng Minh cúi đầu nhìn xuống bàn cờ trầm ngâm một hồi sau đó cũng đứng dậy, chắp hai tay sau lưng miệng khẽ lẩm bẩm: " Thời đại sắp thay đổi. "

...........

Ngày hôm sau, tin tức Hiên Viên Chiến Thiên sẽ bị xử trảm được lan truyền khắp Đại Lê. Tin tức này vừa ra lập tức gây ra nhiều tranh cãi.

Có người cảm thấy Trần Minh Quân hành sự không cân nhắc đại cục, nếu như có thể chiêu hàng người này chẳng phải sẽ tốt hơn sao.

Cũng có người cho rằng quyết định của Trần Minh Quân là đúng, muốn để cho Hiên Viên Chiến Thiên thuần phục Đại Lê nào có dễ dàng gì. Còn chẳng bằng đem chém đầu tế lễ cho những chiến sĩ đã hy sinh bảo vệ lãnh thổ Đại Lê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play