"Này này, buông tôi ra được rồi đó." Kaori bĩu môi đẩy hắn ra, đưa mắt đánh giá xung quanh: "Phòng thí nghiệm gì mà bé xíu vậy? Mệt Byakuran còn khoe nhà của hắn rất có tiền."

Spanner lấy lại tinh thần, dẫn cô vào bên trong lãnh địa của mình, thở dài:

"Ai biết được."

"Hừm."

Có một con robot đi tới, đưa cho cô một cây kẹo mút. Kaori tiếp nhận, bỗng cô nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, cười tít mắt lại: "Đây chẳng phải là đặc sản Ý sao?"

Spanner hiển nhiên cũng nhớ đến, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngon mà... Ăn đồ ngọt giúp cho trí óc đó."

"Ừ ừ ừ." Cô nói: "Biết biết."

"Không tin sao?" Spanner vẫn bám riết không tha: "Thật đó!"

Thanh niên tóc vàng cứ như trẻ con đứng trước mặt cô giải thích cả một công trình sinh học khổng lồ. Kaori vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đợi đến khi hắn lảm nhảm xong mới cười nói: "Tôi khát."

"Khát? À, chờ một chút!"

Spanner vội vàng chạy lại chỗ tủ đồ, lôi một bộ ấm chén và trà xanh ra, thuần thục pha. Đến khi mùi hương toả ra, hắn mới bưng đến cho cô một tách trà xanh nóng, nói:

"Kaori, uống đi."

"Ồ... Trà xanh Nhật Bản? Cậu vẫn thích đồ của Nhật Bản nhỉ?"

"Ừ.." Bởi vì vẫn ngậm kẹo, cho nên thanh âm của hắn có chút hàm hồ: "Nhất là trà của Nhật Bản, trình độ pha trà của tôi cũng chỉ thường thường thôi... Nên uống tạm đi nhé."

Kaori nhấp một ngụm, khen: "Ngon mà."

"Thật sao?" Spanner không mấy tin tưởng, rõ ràng hai năm trước cô uống trà của hắn pha sau đó chê lấy chê để——À không. Hắn nhớ lại kĩ năng pha trà của Kaori, nhấp miệng.

Khả năng là Kaori nói thật...  Sau khi cô ấy uống trà của Hibari Kyoya rồi mới quay qua chê của hắn.

Cái người được tốt bỏ cũ này...

"Rõ ràng là người Nhật Bản mà không biết pha trà."

"Này này này!" Kaori nhảy cẫng lên: "Không biết pha thì sao hả? Tôi là người Ý đó, người Ý đó!"

"Vâng." Spanner chú tâm vào máy tính, tuỳ tiện đáp lại câu mà cả mười năm nay hắn không thèm tin: "Em là người Ý."

Kệ đi, dù sao thì Kaori cũng thích chơi trò này...

"Mà Kaori này."

"Ừ?"

"Em... Làm sao lại.. còn sống? Hơn nữa cơ thể này.."

"Tôi đến từ mười năm trước."

Quả nhiên.

Mày của Spanner lại giãn ra, hắn hứng thú nói:

"Xuyên thời gian sao? Làm thế nào?"

"Nhà Bovino có một phát minh gọi là Bazoka mười năm. Khi bị bắn trúng, người ấy có thể đi đến thế giới mười năm sau, nhưng thời gian hạn chế là năm phút. Tuy nhiên không biết lần này ra trục trặc gì mà đã qua rất lâu, tôi vẫn còn ở thế giới này."

"Ừm..." Spanner nghĩ nghĩ: "Nếu có thứ đó ở đây, có thể tôi sẽ tìm hiểu được..."

"Kệ đi." Kaori không để ý, nói: "Bây giờ chắc nó vẫn nằm trong tay Lambo Bovino."

"Mà.." Spanner bỗng nhiên nhìn cô: "Tại sao em lại biết?"

"..?"

"Thứ đó đến tận bây giờ vẫn chưa có ai biết, sao em lại biết?"

"Thì..." Kaori đáp: "Tôi là thành viên nhà Vongola thuộc bộ kĩ thuật mà."

Nói dối.

Trực giác báo cho Spanner điều như vậy, nhưng nếu cô không nói, hắn cũng không nói nữa. Thanh niên tóc vàng thu hồi tầm mắt, ngồi nhích lại, nói rằng:

"Mosca King sắp hoàn thiện... Em nói chỉ cần như vầy thôi, hay nên trang bị những thứ khác?"

"Để tôi xem." Cô gái ngồi bên cạnh hắn, rút ngắn khoảng cách của cả hai lại. Spanner ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô gái thoang thoảng bên chóp mũi. Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái hắn yêu với vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh, nở nụ cười.

Ôn nhu, sủng nịch mà chân thành như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play