Nghiêm Tiểu Phương bội phục không nói nên lời, đồng chí Tô Du là một công nhân mà cũng có thể luyện chữ đẹp như vậy, còn mình cả ngày ngồi ở phòng làm việc, chữ viết cũng chỉ có thể gọi là thanh tú một chút mà thôi.
Trương ủy viên lại nhìn thư cảm ơn của Tô Du, viết mạch lạc rõ ràng, thỉnh thoảng dùng một số câu khích lệ, làm cho chị ấy đọc mà nhiệt huyết sôi trào.
"Đồng chí Tô Du, thư cảm ơn này của cô liên quan đến những ngành khác, tôi đề nghị đăng ra ngoài."
Ủy viên tuyên truyền - Hồ ủy viên nói.
Tô Du ngượng ngùng nói, "Như vậy được không?"
"Dĩ nhiên được, phải để mọi người biết tấm lòng của cô." Hồ ủy viên cười nói. Chủ yếu nhất là trong thư cảm ơn, công đoàn thuộc hàng đầu tiên, độ dài cũng là lớn nhất. Đây có thể giúp cho những lãnh đạo khác thấy được công dụng của công đoàn trong xưởng.
Tô Du gật đầu, ngượng ngùng sờ đầu nói, "Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo công đoàn. Các người nói thế nào thì thế đó."
Nghiêm Tiểu Phương lúc này mới chú ý tới tóc cô đã cắt ngắn, "Sao tóc chị lại cắt ngắn thế này? Tóc để dài như vậy cũng không dễ dàng mà."
Tô Du nhìn đoàn người nói, "Lần này tôi có thể qua được đều là nhờ mọi người quan tâm chăm sóc tôi, tôi không có gì để báo đáp, cho nên quyết tâm học tập đồng chí Lưu Hồ Lan, vì tổ quốc của chúng ta mà xây dựng sự nghiệp, dâng hiến tất cả! Tôi muốn học tập tinh thần không sợ gian khó của cô ấy! Tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân mà dâng hiến!"
Trương ủy viên vỗ bả vai cô một cái, "Đồng chí Tô Du, tốt lắm!"
Chờ Tô Du đi, những người còn lại của công đoàn đọc thư cảm ơn mà Tô Du viết.
Trương ủy viên cười nói, "Lão Hồ, tôi đây nhìn thấy giống bản thảo của người làm tuyên truyền viết ra quá."
"Đúng vậy, nhìn có vẻ đọc không ít sách và báo tiên tiến, bằng không sẽ không viết ra được nội dung tích cực như vậy." Trong bụng có hàng hay không, nhìn văn chương một chút là biết ngay. Một bức thư cảm ơn cũng có thể viết xuất sắc như vậy, nếu như viết những thứ khác khẳng định cũng không kém.
Hồ ủy viên tìm bức thư, chuẩn bị viết lại rồi treo lên ở nhà máy. Nhưng mà sau khi thấy chữ viết của Tô Du, cô ta cũng có chút không bỏ được. Chữ viết đẹp như vậy, hay là in trực tiếp đi.
"Đáng tiếc trình độ học vấn không đủ." Hồ ủy viên tùy ý thì thầm một câu.
Nghiêm Tiểu Phương ở bên cạnh cô nhất thời trong lòng giật giật.
Tới phòng làm việc công đoàn làm việc, ít nhất cũng phải có trình độ học vấn trung chuyên hoặc là tốt nghiệp trung học. Đồng chí Tô Du chỉ có trung học đệ nhất cấp tài nghệ. Nếu là đồng chí Tô Du trình độ học vấn đủ, nàng chữ cũng viết tốt, sẽ còn học bản thảo, không đúng sớm ngay tại công sẽ đến, cũng sẽ không mệt té xỉu.
Tô Du cũng không biết chuyện bên phía công đoàn.
Mặc dù mục tiêu của cô công đoàn, nhưng mà cũng không hy vọng có thể thành công ngay lập tức. Có một số việc không gấp được. Sau khi rời khỏi công đoàn, cô liền trực tiếp đi bộ phận sản xuất tìm Hứa chủ nhiệm của phân xưởng.
Hứa chủ nhiệm phân xưởng cũng là người làm lâu năm trong xưởng, cũng là nhìn chị em Tô Du lớn lên. Nhưng mà trước kia Tô Du tính tình yên lặng, không thích quan tâm ai, cộng thêm bình thường làm việc cũng rất nghiêm túc, cho nên ít tiếp xúc.
Tô Du cũng không quan tâm tiếp xúc nhiều hay ít, trong đầu cô chỉ nhớ đến một chuyện, dù sao nguyên chủ cùng Hứa chủ nhiệm quen biết rất nhiều năm.
Vì vậy lúc thấy Hứa chủ nhiệm, nước mắt liền chảy xuống."Hứa chủ nhiệm, lần này cháu suýt nữa đã không còn, cảm ơn ngài đã chiếu cố cháu, bằng không cháu cũng không biết nên làm gì nữa. . . Ngài chính là đại ân nhân của cháu, cháu cũng không biết làm sao báo đáp, sau này ngài có chuyện gì thì cứ nói với cháu, cháu nhất định sẽ không nói hai lời."
Lập tức bị nâng lên thành vị trí ân nhân cứu mạng, Hứa chủ nhiệm nhất thời có chút lâng lâng. Ánh mắt nhìn Tô Du cũng thêm mấy phần đồng tình.
Đáng thương quá, thiếu chút nữa đã mệt chết ở trên chỗ làm.
"Hứa chủ nhiệm, trong lòng cháu áy náy, sao lại té xỉu chứ, đây là hành động trễ nãi đến công việc cỡ nào. Cháu đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn cố gắng làm việc hơn, dù có mệt chết vì xưởng thì cháu cũng không sở. Hứa chủ nhiệm cứ sắp xếp công việc cho cháu đi, việc nặng cứ giao cho cháu, cháu có thể chịu đựng được"
Mệt chết? Vậy cũng không được!
Hứa chủ nhiệm vội vàng khoát tay, "Không được không được, cháu mới xuất viện mà, thân thể này đừng cố gắng chống đỡ. Mấy ngày nay cháu qua đây sắp xếp sợi bông, làm việc nhẹ nhàng một xíu cho khỏe. Trong xưởng nhiều người, cũng không thiếu chút sức này của cháu. Chờ sức khỏe tốt rồi mới phục vụ xưởng tốt hơn được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT