Tô Du nói, "Cứ quyết định như vậy, nếu không thì đi làm, chuyện trong nhà cũng không cần em làm nưa."

"Cũng không thể cái gì tốt cũng muốn có hết được." Tô Tiểu Chí nói.

Tô Lâm sững sờ nhìn hai người, xoay người khóc lóc chạy ra ngoài.

Hu hu, cô bé mới không muốn đi làm việc đâu!

" Chị, con Lâm sao vậy?" Tô Tiểu Chí chỉ chỉ bóng lưng của Tô Lâm.

Tô Du đeo túi xách đi ra ngoài, "Không sao, con bé thích cáu kỉnh, chờ một lát là tốt thôi. Chị đây đều là vì em. Nếu như tiểu Lâm có thể chia sẻ chuyện nhà, sau này chị sẽ có nhiều thời gian kiếm tiền hơn rồi, sau này Tiểu Chí của chúng ta cũng có thể sống tốt hơn. Chị đi ra ngoài tìm Tiểu Lâm, khuyên bảo con bé. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua lo cho chị cũng mệt mỏi rồi."

Tô Tiểu Chí cảm động nhìn bóng lưng của Tô Du. Chị quá tốt!

Ra đại viện, Tô Du đi đến tiệm làm tóc ngay đâu đường.

Cô phải cắt mái tóc dài này đi. Đã thiếu dinh dưỡng rồi, cô không thể giữ nổi mái tóc dài này được. Hơn nữa chất tóc không tốt, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều thời gian chăm sóc. Quá phiền phức.

"Cắt cho tôi kiểu tóc của đồng chí Lưu Hồ Lan đi." Tô Du dứt khoát nói.

Niên đại này, kiểu tóc Lưu Hồ Lan còn chưa được sửa đổi. Ngón tay của Tô Du miêu tả lại cho thợ cắt tóc, ít nhiều gì còn có thể nhìn ra được một chút hơi thở xu hướng của đời sau.

Thợ hơn tóc nhìn kiểu dáng trong gương, sau đó nghiên cứu cẩn thận một chút, cảm thấy kiểu tóc này nhìn có sức sống hơn kiểu tóc cũ.

Anh ta cảm thấy mình đã hiểu sơ sơ nên quyết định nghiên cứu kiểu tóc này một chút, tranh thủ để cho mỗi một đồng chí nuôi tóc đều cắt kiểu tóc này.

Nữ đồng chí làm gì phải nuôi tóc chứ, còn phải tốn thời gian chăm sóc chải chuốc, không bằng dành thời gian đó làm nhiều việc hơn.



"Nữ đồng chí, thấy thế nào?" Tài xế mặt đầy tự tin nói.

"Đẹp. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp cả." Tô Du hài lòng sờ tóc của mình. Đường nét gương mặt này không tệ, chỉ cần sửa lại kiểu tóc một chút là trở nên có tinh thần hơn nhiều. Chờ sau này chăm sóc tốt, làm thế nào cũng sẽ trên mức trung bình. "Sư phụ, tay nghề của anh quá tốt, anh nhìn tôi lúc nào bình thường nhưng lúc đi ra tỷ lệ quay đầu lại là 100%."

"Tỷ lệ quay đầu là cái gì?" Thợ hớt tóc ngậm ống điếu nói.

Tô Du cười híp mắt nói, "Chính là một trăm người đi ngang qua người tôi thì một trăm người đều phải nhìn quả đầu này của tôi. Sư phụ, tay nghề này của anh hẳn là đã làm rất nhiều năm rồi đúng không, kiểu tóc của đồng chí Lưu qua tay anh lại trở nên khác biệt và xinh đẹp như vậy."

Thợ hớt tóc liền cười híp mắt, "Chứ sao, tôi đây là nghề tổ truyền đó. Nhà chúng tôi làm nghề hớt tóc từ đời này qua đời khác. Quả đầu này của cô không thu tiền, chờ dài rồi thì nhớ qua chỗ tôi sửa lại chứ đừng đem sang chỗ khác người ta làm hư đó." Hớt tóc không phải bán đồ, anh ta có thể làm chủ chuyện không thu tiền của cô.

"Sư phụ, sau này tóc tai của tôi sẽ giao cho anh. Ai cũng đừng nghĩ đụng một cây kéo vào." Tô Du chân thành nói.

Lời này khiến thợ cắt tóc cười tươi như nở hoa.

Rời khỏi tiệm làm tóc, Tô Du cũng cảm thấy trên đầu nhẹ nhõm hơn nhiều. Tóc ít đi, tiền trong túi không ít, trong lòng cô cực kỳ hài lòng.

Ở thời đại này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nguyên chủ cũng không để lại gia sản gì, cho dù bây giờ không cần nuôi những đứa em của nguyên chủ thì nuôi bản thân mình cũng có chút khó khăn.

Nhưng không nghĩ tới con người thời đại này thuần phác như vậy, cô còn định tâng bốc một bài dài, nào ngờ người ta đã trực tiếp không tính tiền rồi.

Lúc quay lại xưởng thì đã sắp đến trưa rồi, Tô Du cũng không phải đến để làm việc mà là đi bộ phận công đoàn, tìm Nghiêm Tiểu Phương nói cảm ơn. Ngoài ra còn tìm chủ nhiệm phân xưởng của mình và những đồng chí đã giúp đỡ mình nữa.

Hai ngày nay, cô ở trong bệnh viện cũng không rảnh rỗi, tìm y tá mượn giấy bút, viết lưu loát một bức thư cảm ơn. Cảm ơn toàn bộ người trong xưởng, bao gồm cả bác bảo vệ. Ngoài ra bày tỏ thông qua sự kiện lần này, bởi vì được đơn vị quan tâm, cô cảm thấy mình được động viên rất nhiều, muốn nhanh chóng trở thành phần tử lao động tích cực, cống hiến hết tất cả sức lực của mình cho xưởng. Vì làm cho bức thư có chút trình độ, cô còn cố ý tìm bác sĩ mượn một số sách báo có tư tưởng tân tiến, đem những lời văn kinh điển và khích lệ lòng người nhét vào trong bức thư.

Đối với một người thường xuyên phát biểu mà nói, viết loại văn chương tung hô người như thế này quả thật vô cùng đơn giản.

Phòng làm việc công đoàn không có mấy người. Hai cán bộ, hai ủy viên. Tôn chủ tịch công đoàn không có ở đây. Tô Du vừa vào phòng làm việc liền thấy Nghiêm Tiểu Phương đang vùi đầu viết bản thảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play