Địa bàn Trương gia khống chế vốn đã không nhiều, dù sao thời gian quật khởi quá ngắn, nhưng qua một cuộc đại chiến, năm thế lực khác tổn thất lượng lớn nhân thủ, không thể không từ bỏ một ít địa bàn không phải đặc biệt quan trọng, nghỉ ngơi lấy lại sức, Trương gia nhân cơ hội mở rộng.
Trải qua một trận chiến này, Trương gia xem như hoàn toàn đứng vững vàng gót chân ở hải vực Hồng Nguyệt, nếu lại có người đề nghị tấn công Thanh Lý đảo đối phó Trương Vô Trần, chỉ sợ không có tu sĩ Nguyên Anh nào hưởng ứng.
Trương gia giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, đối với kẻ địch đủ ác, đối với bản thân càng ác hơn.
“Được, nhớ kỹ, nhất định phải tận mắt thấy tu sĩ Hải Lam tông đi tầm bảo.”
Hoàng Long chân nhân trịnh trọng dặn dò, giọng điệu nghiêm khắc.
“Vâng, Hoàng sư bá, đệ tử rõ, vừa có tin tức, đệ tử lập tức báo cáo.”
Hải vực Hồng Nguyệt, Ngân Xà đảo.
“Thế mà là vỏ sò truyền thừa, vận khí của ta tốt như vậy?”
Vương Thanh Thuân cầm trên tay một vỏ sò màu bạc nhạt, lẩm bẩm.
Sau khi trở lại Ngân Xà đảo, Vương Thanh Thuân theo thói quen sửa sang lại tài vật, ở trong chuỗi trữ vật châu trên người đại hán áo đỏ, hắn phát hiện một vỏ sò truyền thừa.
Căn cứ tin tức bên trong vỏ sò truyền thừa, đây là chỗ động phủ tọa hóa của Thiên Huyễn lão nhân.
Vương Thanh Thuân cố ý đi Tàng Kinh Các của gia tộc tra xét một lần, rốt cuộc tra được tình huống vị Thiên Huyễn lão nhân này.
Thiên Huyễn lão nhân có Bách Huyễn Chi Thể, vốn là đệ tử môn phái tu tiên, tu luyện là công pháp ảo thuật, hình như là bởi vì tranh đấu quyền lực, hắn sau khi tiến vào Kết Đan kỳ, phản khỏi tông môn, tông môn treo thưởng số tiền lớn, Thiên Huyễn lão nhân từ đó về sau không rõ tung tích, ai cũng cho rằng hắn đã chết, ai ngờ mấy trăm năm sau, Thiên Huyễn lão nhân xuất hiện lần nữa, đã là Nguyên Anh kỳ. Hắn lấy sức của một người, bằng vào công pháp ảo thuật mạnh mẽ, tiêu diệt tông môn bồi dưỡng mình, sau đó lại không rõ tung tích.
Truyền thừa của một vị tu sĩ Nguyên Anh, cứ như vậy nện ở trên người Vương Thanh Thuân, hắn có chút choáng váng đầu óc.
Hắn rất muốn đạt được truyền thừa của Thiên Huyễn lão nhân, nhưng lại lo lắng là tu sĩ ma đạo bố trí cạm bẫy, vì tránh cho có tộc nhân giẫm vào vết xe đổ của Mặc Thải Vân, Vương Trường Sinh luôn nhắc nhở tộc nhân, tu sĩ ma đạo thích bố trí cạm bẫy, dụ dỗ tu sĩ cấp thấp tầm bảo, lấy tinh huyết tu sĩ cấp thấp luyện công.
Ngoài ra, Vương Trường Sinh còn đẩy ra quy định mới, nếu là tộc nhân phát hiện động phủ cổ tu sĩ, báo lên gia tộc, một nửa tài vật bên trong động phủ thuộc về tộc nhân phát hiện động phủ cổ tu sĩ, một nửa còn lại nộp lên gia tộc, tài vật nộp lên gia tộc sẽ đổi thành điểm công đức.
Tự mình đi tầm bảo có phiêu lưu nhất định, báo lên gia tộc, không có phiêu lưu lớn như vậy, có thể giữ lại một nửa tài vật, một nửa tài vật khác đổi thành điểm công đức, tính ra, tài vật xấp xỉ đều thuộc về tộc nhân phát hiện động phủ cổ tu sĩ.
Vương Thanh Thuân từ nhỏ lớn lên ở gia tộc, quan niệm tập thể rất mạnh, hắn khổ sở suy nghĩ một đêm, liền quyết định, báo lên gia tộc, báo lên gia tộc thu hoạch cũng không ít, ăn mảnh cần tự mình gánh vác toàn bộ phiêu lưu.
“Động phủ tọa hóa của Thiên Huyễn lão nhân?”
Vương Thu Hồng biết được việc này, hít thở trở nên dồn dập.
Động phủ tọa hóa của một vị tu sĩ Nguyên Anh, tài vật khẳng định không ít, vấn đề là, cái này có thể là cạm bẫy hay không? Nếu là tà tu Kết Đan kỳ bố trí cạm bẫy, bọn họ không có cách nào thoát thân.
“Thanh Thuân thúc, chuyện này cháu sẽ báo cáo tổ phụ, xem lão nhân gia là có ý tứ gì.”
Vương Thanh Thuân thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Được, nếu cửu thúc ra mặt, vậy thích hợp nhất.”
Tiễn bước Vương Thanh Thuân, Vương Thu Hồng bước nhanh tới mật thất Vương Trường Sinh bế quan. Hắn lấy ra một lá bùa truyền âm, còn chưa kịp dùng, cửa mật thất liền tự động mở ra, Vương Trường Sinh đi ra, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.
Hắn tốn năm năm thời gian, luyện chế ra mấy món pháp bảo, hai viên Sơn Hải Châu, năm thanh Ngọc Hư phi kiếm, như vậy, trên tay hắn đã có trọn bộ pháp bảo Sơn Hải Châu, bởi vì trình độ luyện khí của hắn, chưa thể đạt tới bậc hai, nhưng cả bộ pháp bảo uy lực vốn đã lớn, tin tưởng không có bao nhiêu vị tu sĩ Kết Đan là đối thủ của hắn.
Năm thanh Ngọc Hư phi kiếm là pháp bảo luyện chế cho Vương Thanh Sơn, bởi vì quan hệ tới tài liệu cùng trình độ luyện khí, Vương Trường Sinh chỉ có thể luyện chế ra năm thanh Ngọc Hư phi kiếm, Vương Thanh Sơn hẳn là đủ dùng.
“Ồ, Thu Hồng, sao cháu lại ở chỗ này? Xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Thu Hồng không dám chậm trễ, nói một lần tình huống sự việc.
“Động phủ tọa hóa của Thiên Huyễn lão nhân?”
...
Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hắn, đây là một cái bẫy.
Tu sĩ cấp thấp phát hiện động phủ cổ tu sĩ, đạt được truyền thừa của cổ tu sĩ, từ đó tu vi tăng vọt, trở thành đại tu sĩ, danh chấn thiên hạ, truyền thuyết như vậy ở tu tiên giới rất nhiều, nhưng Vương Trường Sinh từ trước tới giờ không tin. Hắn chưa bao giờ gặp được cái gọi là động phủ cổ tu sĩ, ví dụ Mặc Thải Vân bày ở nơi đó.
Thiên Huyễn lão nhân chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trong truyền thuyết, cũng đã biến mất hơn một ngàn năm, rất khó phân biệt thật giả.
Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, phân phó: “Cháu bảo tộc nhân săn giết yêu thú đều đến chỗ ta, ta có lời muốn hỏi bọn họ.”
“Vâng, tổ phụ.”
Rất nhanh, đám người Vương Thanh Thuân liền xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh hỏi một lần tình hình bọn họ giao chiến cùng tu sĩ Hải Lam tông cùng đoạt được tài vật, trừ vỏ sò truyền thừa, còn có một chút điển tịch trận pháp cùng mấy bộ cờ trận bậc hai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT