“Cha, mẹ, mọi người sao có thể thu đồ của người khác, chúng ta lấy cái gì trả?”
Lưu Hiền nhíu mày nói, hắn còn muốn công kích các phú thương quyền quý kia! Trong nháy mắt, nhà hắn đã thành đối tượng hắn muốn công kích.
Thế này bảo hắn viết sách luận như thế nào? Đối mặt bạn cùng trường như thế nào?
“Tứ thúc, xem ngài nói kìa, chúng ta lại không ăn trộm không cướp bóc, bọn họ tự nguyện tặng cho chúng ta, dựa vào cái gì không lấy? Cha cùng mẹ vì cái nhà này làm lụng vất vả hơn nửa đời người, chẳng lẽ bọn họ không nên sống tốt hơn một chút sao? Chẳng lẽ bọn họ nên ăn uống khổ sở?”
Phụ nhân trung niên ghen tuông nói, giọng điệu mang theo một tia bất mãn.
“Ta không phải ý tứ đó, cái này cũng không phải chúng ta kiếm về, chúng ta làm sao tiện nhận?”
“Tứ đệ, lời này của đệ không đúng rồi, Lý viên ngoại người ta cũng là ý tốt, chung quy không thể để người ta mang đồ về nhỉ! Hơn nữa, cha mẹ một đống tuổi rồi, đệ chẳng lẽ muốn để bọn họ ra ruộng làm lụng? Còn có cháu trai cháu gái của đệ, chẳng lẽ bọn nó về sau phải thường xuyên đói bụng? Chờ đệ làm quan, người hiếu kính đệ có cả đống, chúng ta thơm lây chút làm sao vậy? Đệ cũng đừng quên, chúng ta không để đệ làm chút công việc nào cả, giặt quần áo nấu cơm là tẩu tử của đệ cùng mẹ làm, đại ca, ta, tam đệ cùng cha ra đồng, đệ chỉ cần tránh ở trong phòng học bài, chúng ta ở ngoài đồng làm lụng, bây giờ đệ có tiền đồ rồi, chúng ta không thể thơm lây? Chúng ta nên chịu đói chịu khổ?”
Lưu Hổ thầm oán nói, ở trong mắt hắn, đọc sách là vì làm quan, làm quan là có thể ăn ngon mặc đẹp, nếu làm quan là vì sống càng khổ hơn, ai còn đi làm quan chứ!
Hắn vừa được sống mấy năm cuộc sống tươi đẹp, tự nhiên không muốn sống cuộc sống vất vả trước đây nữa.
Nghe xong lời này, Lưu Hiền nhíu mày, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, chỉ vào Vương Thiên Văn bên người nói: “Cha, mẹ, vị Thiên Văn huynh này, hắn là bạn cùng trường của con, giống với con, đều đọc sách ở Ứng Thiên thư viện.”
“Vãn sinh Vương Thiên Văn ra mắt Lưu bá phụ, Lưu bá mẫu.”
Vương Thiên Văn hành lễ vãn bối với Lưu lão cha cùng Lưu mẫu, khách khí nói.
Biết được Vương Thiên Văn là học sinh Ứng Thiên thư viện, bọn họ không dám chậm trễ.
“Thì ra là bạn cùng trường Hiền nhi, ở thêm vài ngày, cứ coi nơi này trở thành nhà mình.”
Vương Thiên Văn cười đáp ứng, thông qua điều kiện cuộc sống gia đình Lưu Hiền thay đổi, có thể thấy được người đọc sách ở Đại Yến vương triều được coi trọng cỡ nào.
Tối hôm đó, Lưu phủ náo nhiệt phi phàm, biết được Lưu Hiền trở về, phú thương, thông gia, bạn cũ ùn ùn tới nhà bái phỏng, Lưu gia bày tiệc lớn, bày ba ngày ba đêm.
Ngay từ đầu, Lưu Hiền có chút không thích ứng, nhưng nghe lời lẽ ca ngợi của người thân bạn bè, hắn có chút lâng lâng. Vương Thiên Văn ngồi ở một bên, nhìn Lưu Hiền cùng người thân bạn bè chén chú chén anh, lắc lắc đầu.
Xem ra, Lưu Hiền đã thản nhiên tiếp nhận tất cả cái này, Vương Thiên Văn trái lại không khinh thường Lưu Hiền, mỗi người hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, làm ra lựa chọn cũng không giống nhau.
Giống như gạo nuôi trăm loại người, nếu mỗi người đều giống nhau, thế giới nhàm chán bao nhiêu.
Cuộc sống Lưu Hiền bây giờ sống, Vương Thiên lật tay có thể có được, Vương Thiên Văn cũng không hâm mộ, chỉ là làm một quần chúng.
Ba ngày sau, Lưu Hiền cùng Vương Thiên Văn ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm.
“Thiên Văn huynh, ngươi có thể cảm thấy ta là ngụy quân tử hay không? Nói một đàng làm một nẻo?” Lưu Hiền do dự hồi lâu, có chút khẩn trương hỏi.
Lưu lão cha toàn lực ủng hộ hắn đọc sách, hàng xóm đều cười nhạo Lưu lão cha, nuôi một tên phế vật, Lưu Hiền thật không dễ gì hết khổ, người trong nhà bởi vì mình, trải qua cuộc sống hạnh phúc, điều này làm Lưu Hiền cảm thấy rất tự hào.
Buồn cười là, hắn trước đó còn muốn viết một bài sách luận nông canh, công kích phú thương quyền quý chiếm lượng lớn đất đai, dân chúng bình thường không có ruộng để canh tác, nhưng mà bây giờ, nhà hắn thành tài chủ, hắn căn bản không thể nào hạ bút.
Huynh đệ tỷ muội của hắn cũng có không ít ruộng đất, cộng hết lại vượt qua trăm mẫu, việc này ở trước kia, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trên thực tế, hắn cũng muốn trả đồ về, nhà cửa, đồ gia dụng, thứ mặc còn dễ nói, đồ ăn thì sao! Mấy năm qua, Lưu Hiền cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội thịt cá, khám bệnh dùng là thuốc tốt nhất, trả như thế nào? Hắn lấy đâu ra tiền còn trả?
Hắn nhắc tới trả đồ lại, mấy người chị dâu liền một khóc hai quấy ba thắt cổ, mắng to Lưu Hiền không có lương tâm. Cha mẹ cũng không muốn trả, thật không dễ gì được sống tốt mấy năm, ai muốn trở lại cuộc sống khổ sở nữa.
...
“Trước nđó gươi cũng không biết trong nhà đã xảy ra thay đổi, không trách ngươi, nhưng Lưu Hiền đệ, ngươi có từng nghĩ hay không, nhận nhiều chỗ tốt như vậy, ngươi trả như thế nào? Huyện lệnh một năm mới bao nhiêu bổng lộc?”
Vương Thiên Văn nói ý vị sâu xa, dựa theo xu thế này, Lưu Hiền nếu là làm quan, tám chín phần mười sẽ là một vị quan tham.
Hắn còn chưa làm quan đã thu nhiều lợi ích như vậy, chờ hắn làm quan, các phú thương cho nhà họ lợi ích kia tới nhà thỉnh cầu hỗ trợ, Lưu Hiền giúp hay là không giúp?
Trước đó, mỗi lần nhắc tới phú thương quyền quý, Lưu Hiền đều là vẻ mặt khinh thường, nói quan lại vơ vét dân chúng, chờ hắn làm quan, hắn nhất định sẽ làm một thanh quan, bởi vì việc này, Lưu Hiền cùng Tôn Gia Văn không nói chuyện được.
Bây giờ sao! Loại lời này, Lưu Hiền nói không nên lời, chột dạ.
Lưu Hiền nhíu mày. Vương Thiên Văn nói là sự thật, nhà bọn họ chiếm cứ ruộng đất, trang viên, đồ gia dụng, tơ lụa, cộng lại vượt qua vạn lượng, cho dù hắn lập tức đi làm quan, cũng cần tốn mấy chục năm mới có thể trả hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT