“Trương đạo hữu, các ngươi có biện pháp phá giải hộ tông đại trận của Tử Vân các không?”

Vương Trường Sinh nhíu mày hỏi, hắn lo lắng nhất là bị tu sĩ Kết Đan của Tử Vân các đào tẩu, hậu hoạn vô cùng.

“Yên tâm đi! Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”

Trương Chí Dương nói có chút thần bí, tràn ngập tự tin.

Mấy ngày sau, bọn họ xuất hiện ở trên một hòn đảo hoang, mấy trăm tu sĩ cấp thấp đã sớm tản ra, lấy Tử Vân đảo làm trung tâm, phong tỏa phạm vi ba ngàn dặm, bện thành một tấm lưới tử vong rộng lớn, tận khả năng giết tu sĩ Tử Vân các.

Một trận chiến này, chủ yếu là chém giết tu sĩ Kết Đan, không để bọn họ chạy trốn, nếu không hậu hoạn vô cùng.

Trương Chí Dương lấy ra một tấm đưa tin, thao tác một phen.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, mấy đạo độn quang màu lam xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay về phía bọn họ.

Vương Trường Sinh nhíu mày, bằng vào thần thức mạnh mẽ, hắn có thể cảm ứng được, mấy tu sĩ Trúc Cơ bay lại đây.

Không bao lâu sau, ba nam một nữ đáp xuống trên hòn đảo, xem trang phục của bọn họ, hiển nhiên là đệ tử Tử Vân các.

Dẫn đầu là một nam tử áo sam xanh hơn ba mươi tuổi, Trúc Cơ tầng bảy.

Nam tử áo sam xanh cúi người hành lễ với đám người Trương Chí Dương, cung kính nói: “Vãn bối Triệu Dương bái kiến các vị tiền bối.”

“Dẫn đường đi! Làm việc cho chúng ta, bảo đảm ngươi tiền đồ không lo.”

“Vâng, các vị tiền bối, mời thay quần áo Tử Vân các, ta dễ đưa các ngươi đi vào.”

Triệu Dương lấy ra năm bộ quần áo màu tím, cung kính đưa cho năm người bọn Trương Chí Dương.

Vương Trường Sinh nhìn thấy Triệu Dương, trong mắt lóe lên một tia lạ.



Theo hắn biết, Triệu Dương là đồ đệ của Tống Phỉ, người như vậy vậy mà sẽ phản bội Tử Vân các? Trương gia rốt cuộc bỏ ra chỗ tốt gì? Linh vật Kết Đan? Trương gia có quyết đoán lớn như vậy sao?

“Sư phụ ngươi là Tống Phỉ? Ngươi trước mắt phụ trách nhiệm vụ gì?”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Triệu Dương, có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, vãn bối nguyện ý bỏ gian tà theo chính nghĩa. Vãn bối phụ trách tuần tra sơn môn, đám người Tô sư muội đều nguyện ý đầu nhập vào Trương tiền bối.”

Triệu Dương cung kính nói, giọng điệu mang theo một tia nịnh nọt.

“Được rồi, Vương đạo hữu, mau thay quần áo đi! Chính sự quan trọng hơn, nếu chậm trễ quá lâu, nói không chừng Diệp Vân Hải phát hiện khác thường.”

Trương Chí Dương thúc giục, bộ dáng không muốn Vương Trường Sinh truy hỏi tiếp.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, không tiếp tục hỏi, tìm một chỗ thay quần áo Tử Vân các.

Một khắc đồng hồ sau, Triệu Dương dẫn theo đám người Vương Trường Sinh bay đi Tử Vân đảo.

Tử Vân đảo, trong Tử Vân điện, Diệp Vân Hải đang nói cái gì với Tôn Lỗi.

Diệp Vân Hải sau khi trốn về Tử Vân đảo, mở ra bộ phận cấm chế của hộ đảo đại trận.

Nếu không phải hắn có độn thuật phù bậc ba, hắn chỉ sợ cũng không về được.

Diệp Vân Hải sau khi chạy về Tử Vân đảo, vẫn luôn lo lắng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên giết tới cửa.

Nếu chạy, chạy đi đâu? Toàn bộ người tu tiên Tử Vân các cộng lại có hơn một ngàn người, dẫn theo hơn một ngàn người chạy trốn không thực tế, nếu chạy trốn, địa bàn Tử Vân các khống chế sẽ bị thế lực khác nuốt, chỉ có thể trải qua cuộc sống không có nơi ở cố định. Nếu không chạy trốn, không chừng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngày nào đó giết tới cửa.

Diệp Vân Hải cùng Tôn Lỗi thương thảo mãi, vẫn quyết định lưu lại, nếu Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên giết tới cửa, bọn họ có thể lợi dụng truyền tống trận chạy trốn.



Thỏ khôn đào ba hang, Tử Vân các mấy năm nay gây thù hằn không ít, tự nhiên có phòng bị. Tổ sư lập phái Tử Vân các bỏ số tiền lớn mời trận pháp sư bậc ba của Kình Ngư môn, hỗ trợ bố trí một tòa truyền tống trận cỡ trung, khoảng cách truyền tống vượt qua mười vạn dặm, còn có mười tòa truyền tống trận loại nhỏ.

“Diệp sư huynh, ta đã phái thêm nhân thủ tuần tra, nếu có tặc nhân đột kích, Triệu sư điệt khẳng định sẽ cảnh báo.”

Tống Phỉ là song tu đạo lữ của Tôn Lỗi, Triệu Dương là đệ tử của Tống Phỉ, Tôn Lỗi vẫn tin được Triệu Dương.

Một giọng nam tử từ bên ngoài truyền đến: “Diệp sư bá, Tôn sư thúc, đệ tử Triệu Dương có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Vào đi!”

Triệu Dương sải bước đi vào, ở phía sau hắn, là năm người bọn Vương Trường Sinh.

Có Triệu Dương dẫn đường, không có ai đưa ra nghi vấn, bọn họ nghênh ngang tiến vào Tử Vân các, xuất hiện ở trước mặt Diệp Vân Hải cùng Tôn Lỗi.

...

Nhìn thấy năm người bọn Vương Trường Sinh, Diệp Vân Hải cùng Tôn Lỗi biến sắc hẳn.

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, Triệu Dương thế mà sẽ làm phản. Triệu Dương ở Tử Vân các đảm nhiệm chức vị quan trọng, từ trước tới nay, hắn đều không có bất cứ gì khác thường, trung thành và tận tâm, nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Tôn Lỗi. Triệu Dương đột nhiên làm phản, hộ tông đại trận của Tử Vân các giống như không có tác dụng.

Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên hung quang, nắm tay phải ở trên không đánh về phía Diệp Vân Hải.

Hư không vặn vẹo một trận, vô số hào quang màu lam trào ra, hóa thành một con giao long nước màu lam dài hơn mười trượng, giương nanh múa vuốt lao về phía Diệp Vân Hải cùng Tôn Lỗi.

Lục Cầm triệu ra hai quả cầu kim loại ánh vàng rực rỡ, hóa thành một con chim ưng khổng lồ màu vàng cùng một vệ sĩ giáp vàng.

Chim ưng khổng lồ màu vàng dang đôi cánh, lớn hai trượng, nhẹ nhàng vỗ một cái, cuồng phong gào thét, lao về phía đối diện.

Trên tay vệ sĩ giáp vàng nắm một cây côn sắt màu vàng, sải bước lao về phía đối diện.

Trương Chí Dương và Trương Chí Cầm phân biệt lấy ra một tấm gương màu vàng cùng một con dấu màu xanh. Tấm gương màu vàng bừng sáng, lượng lớn quả cầu ánh sáng màu vàng to bằng nắm tay bay ra, khí thế hùng hổ đánh về phía đối diện. Con dấu màu xanh mơ hồ, nháy mắt phình to, ở trong một tràng tiếng ầm ầm, đập về phía hai người bọn Diệp Vân Hải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play