“Cửu thúc, thúc có thể muộn một chút lại đi Hải Sâm đảo hội hợp với cửu thẩm hay không? Trương Vô Trần của Thanh Lý đảo tổ chức mừng thọ, mời Vương gia chúng ta tới. Trương Vô Trần là tu sĩ Nguyên Anh thành danh nhiều năm, cháu muốn đích thân tới chúc mừng, nếu không Trương gia trách tội xuống, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm.”

Trương Vô Trần kết anh nhiều năm, lần đầu tiên tổ chức mừng thọ, Vương gia nếu là phái tu sĩ Trúc Cơ tham gia, vậy cũng quá không nể mặt Trương Vô Trần rồi.

Tu tiên giới không chỉ đánh đánh giết giết, còn có nhân tình lõi đời.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Mừng thọ? Vậy được rồi! Cháu dẫn người đi tham gia mừng thọ Trương Vô Trần đi! Cẩn thận làm việc, ta lưu thủ Hồng Liên đảo.”

Hồng Liên đảo phải có tu sĩ Kết Đan trú đóng, tránh cho giẫm vào vết xe đổ của Hải Sâm đảo.

“Cháu sẽ cẩn thận, phiền cửu thúc rồi.”

Vương Thanh Sơn cảm kích nói. Lúc Trúc Cơ kỳ, Vương Trường Sinh luyện chế pháp bảo sơ hình cho hắn, sau khi Kết Đan, Vương Trường Sinh dùng Lưu Ly Trúc giúp hắn luyện chế pháp bảo phi kiếm, cũng chỉ thân tộc cùng chung dòng máu mới có thể làm như vậy, người ngoài sẽ không tốt như vậy.

Vương Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Vương Thanh Sơn, cười nói: “Cháu gọi ta một tiếng cửu thúc, ta làm thúc thúc sẽ không bạc đãi cháu. Về sau ta có thể thường trú Hải Sâm đảo, Hồng Liên đảo bên này dựa vào cháu, tốt nhất giúp Thanh Kỳ tiến vào Kết Đan kỳ, một mình cháu chống đỡ một gia tộc, áp lực vẫn là rất lớn.”

Vương Thanh Sơn đáp ứng, nói chuyện phiếm chốc lát, cáo từ rời khỏi.

Tiễn bước Vương Thanh Sơn, Vương Trường Sinh lấy ra tài liệu luyện khí, chuẩn bị luyện chế viên Sơn Hải Châu thứ hai.

...

Gian mật thất nào đó, Vương Thanh Kỳ đang truyền dạy Vương Thiên Bồi luyện đan.

Vương Thiên Bồi đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, Vương Thanh Kỳ đã hóa giải bình cảnh, tiến vào Trúc Cơ tầng bảy.

Hắn còn có hơn ba mươi năm tuổi thọ, Hồng Liên đảo trước mắt chỉ có Vương Thanh Kỳ một vị luyện đan sư bậc hai, Vương Thanh Kỳ nếu là bế quan tu luyện, gia tộc liền không ai hiểu được luyện chế đan dược bậc hai.



Vương Thiên Bồi là tằng tôn của Vương Trường Hào, Vương Trường Hào cả đời làm không ít cống hiến cho gia tộc, cống hiến lớn nhất không gì hơn yểm hộ Vương Thanh Sơn đào tẩu.

Vương Thiên Bồi ngay từ đầu chưa thông qua khảo hạch luyện đan, chưa thể trở thành luyện đan sư gia tộc bồi dưỡng, muốn học tập luyện đan, thì cần tự mình bỏ tiền. Hắn chỉ Luyện Khí kỳ, căn bản không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, Vương Thanh Sơn cho Vương Thiên Bồi một lượng lớn linh thạch, ủng hộ Vương Thiên Bồi học tập luyện đan.

Trải qua nhiều năm học tập, Vương Thiên Bồi đã là luyện đan sư bậc một thượng phẩm, hắn sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, đi theo Vương Thanh Kỳ học tập luyện chế đan dược bậc hai.

Không bao lâu sau, một mùi thơm nồng đậm từ bên trong lò luyện đan bay ra.

Vương Thiên Bồi bắt pháp quyết, lửa điên cuồng lóe lên rồi tắt, hắn vội vàng mở ra nắp đỉnh của lò luyện đan, tiến lên xem xét.

Nằm trong lò luyện đan là bảy viên thuốc màu xanh, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.

“Tứ bá công, ngài xem lò Chân Nguyên Đan này như thế nào?”

Vương Thiên Bồi thật cẩn thận hỏi. Việc khác còn dễ nói, đề cập đến đan dược, Vương Thanh Kỳ cực kỳ nghiêm khắc.

Vương Thiên Bồi đối với Vương Thanh Kỳ là vừa kính vừa sợ, Vương Thanh Kỳ bồi dưỡng cho gia tộc nhiều vị luyện đan sư, bỏ lượng lớn thời gian cải tiến đan phương, đan phương bậc hai Vương gia sử dụng hơn phân nửa đều là Vương Thanh Kỳ căn cứ đan phương cổ cải tiến ra.

Đề cập đến vấn đề luyện đan, Vương Thanh Kỳ cực kỳ nghiêm khắc.

Vương Thanh Kỳ đi tới, hai ngón tay kẹp lên một viên thuốc màu xanh, để vào trong miệng, mặt lộ vẻ suy nghĩ.

Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Vương Thiên Bồi có chút khẩn trương, sợ Vương Thanh Kỳ không hài lòng.

“Chất lượng không phải tốt lắm, thời cơ ngưng đan chưa nắm bắt tốt, màu sắc cũng không đủ sáng rõ, hẳn là cháu thêm vào nhiều linh thủy, cần phải chú ý. Nói tóm lại, vẫn là qua ải. Ta cần bế quan tu luyện, gánh nặng luyện đan liền giao cho cháu rồi.”



Vương Thiên Bồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Vâng, tứ bá công.”

Vương Thanh Kỳ lấy ra một vỏ sò màu xanh, đưa cho Vương Thiên Bồi, nói: “Đây là tâm đắc luyện chế đan dược bậc hai của ta, còn có nơi cần phải chú ý, cháu nhận lấy đi! Hữu dụng đối với cháu, ta một lần này bế quan thời gian sẽ khá dài, gặp cái gì không hiểu, chỉ có thể dựa vào cháu tự mò mẫm.”

Tuổi thọ của hắn không nhiều nữa, một lần này bế quan, hắn đã làm chuẩn bị đầy đủ, không tiến vào Trúc Cơ tầng chín, hắn tuyệt đối sẽ không xuất quan.

Hắn nếu không cố gắng nữa, cũng không còn cơ hội.

Nghe xong lời này, Vương Thiên Bồi cúi người hành lễ với Vương Thanh Kỳ, cung kính nói: “Tứ bá công, ngài an tâm bế quan đi! Nên tới cháu báo đáp gia tộc rồi.”

Vương Thanh Kỳ dặn dò vài câu, xoay người rời khỏi.

...

Hải vực San Hô, đảo hoang vô danh nào đó.

Trên bờ cát phân tán một mảng lớn thịt yêu thú đỏ như máu, trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi nồng đậm, trên bờ cát cắm ba cây đàn hương châm lửa.

Một trận gió biển thổi đến, thổi bay lượng lớn cát, rơi xuống ở trên thịt thú, nước biển xông lên bờ, giội đi không ít máu.

“Ào” một tiếng, mười mấy tảng đá thật lớn nổi lên mặt biển, cẩn thận quan sát, những tảng đá này đều có mắt, rõ ràng là yêu thú.

Ngay từ đầu là mười mấy con, sau biến thành mấy chục con.

Những yêu thú này ngoại hình giống cá, nhưng có hai móng vuốt, trên lưng gồ ghề, lộ ra hàm răng sắc bén, nhìn qua cực kỳ xấu xí.

Thạch Ngư Thú, phòng ngự khá mạnh, sở trường pháp thuật hỏa thuộc tính, tương đối mẫn cảm đối với mùi máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play