Kim Phách Ngọc Phật Bội có thể phụ trợ kết anh, Vương Trường Sinh nói cái gì cũng không sẽ giao ra.

“Tốt hơn một chút, nhưng lão phu tổn thất quá nhiều nguyên khí, trong thời gian ngắn không thể khôi phục. Vương sư đệ, ta là muốn nói cho ngươi, thăm dò di chỉ Trấn Hải tông cần muộn lại vài năm, ừm, hai mươi năm sau lại đi.”

Điền Quýnh uể oải nói, bộ dáng thân thể bị thương nặng.

“Hai mươi năm sau? Không thành vấn đề, thương thế của Điền sư huynh quan trọng hơn, cần tiểu đệ giúp ngươi làm chút gì không?”

Trong lòng Vương Trường Sinh mừng thầm một trận, thành khẩn hỏi.

Hai mươi năm thời gian, hắn có tự tin tiến một bước nữa, ngoài ra, Uông Như Yên hẳn là có thể xuất quan vượt ở trước khi thăm dò di chỉ Trấn Hải tông. Có Uông Như Yên hỗ trợ, nắm chắc lấy bảo vật cũng sẽ lớn hơn một chút. Điền Quýnh là từng nói, 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 cùng 《 Thiên Âm Phiên Hải Công 》 là nguyên bộ công pháp, liên thủ có thể địch lại tu sĩ cùng cấp tu luyện công pháp thiên phẩm.

Vương Trường Sinh rất muốn xem một chút, hắn cùng Uông Như Yên liên thủ, thực lực sẽ mạnh bao nhiêu.

Điền Quýnh lắc lắc đầu, nói: “Không cần, Tình Nhi sẽ giúp ta, ngươi che giấu tốt thân phận, đừng sử dụng pháp bảo, linh thuật ngày ấy từng sử dụng, tuyệt đối đừng bị người Nhật Nguyệt cung phát hiện, ra ngoài cầm theo Hóa Linh Châu, có thể đừng dùng diện mạo thật thì đừng dùng.”

...

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, mấy năm nay, Điền Quýnh và Tử Nguyệt tiên tử vì tránh né Nhật Nguyệt cung đuổi giết, trốn đông trốn tây, khổ tâm kinh doanh nhiều thân phận, chuyến đi hải vực Vạn Yêu một lần này, bọn họ không cẩn thận đụng phải tu sĩ Nhật Nguyệt cung, Điền Quýnh tự bạo bản mạng pháp bảo, mất một cánh tay, mới tránh thoát một kiếp, hắn rất lo lắng chạm mặt tu sĩ Nhật Nguyệt cung.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Ta rõ, Điền sư huynh an tâm dưỡng thương, ta sẽ cẩn thận làm việc.”



Cho dù Điền Quýnh không nói, Vương Trường Sinh cũng sẽ cẩn thận làm việc.

Đối với Kim Phách Ngọc Phật Bội, Điền Quýnh cùng Tử Nguyệt tiên tử rất biết điều, ngậm miệng không đề cập tới, giống như quên linh bảo này rồi.

“Vương sư huynh, cháu của ngươi Vương Thanh Sơn đã tiến vào Kết Đan kỳ, ngay tại bảy năm trước, chúc mừng.”

Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, chúc mừng.

Vương Trường Sinh nghe xong lời này, mặt lộ vẻ vui mừng. Vương Thanh Sơn rốt cuộc Kết Đan rồi, Vương gia có ba vị tu sĩ Kết Đan, gia tộc càng ngày càng cường đại.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh liền cáo từ rời khỏi, hắn sốt ruột không dằn nổi muốn đi Hồng Liên đảo, nhìn Vương Thanh Sơn một cái.

“Tằng thúc công, ngài kéo dài thời gian, ngài muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ càng khó.”

Tử Nguyệt tiên tử nhíu mày nói. Điền Quýnh còn có hơn ba mươi năm tuổi thọ, hai mươi năm sau đi thăm dò di chỉ Trấn Hải tông, còn lại hơn mười năm thời gian, căn bản không thể trùng kích Nguyên Anh kỳ.

“Ta bây giờ nguyên khí tổn thương to lớn, không tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian, nếu thực lực quá yếu, đến lúc đó không phải tầm bảo, mà là tìm chết, về phần kết anh? Vốn đã không có hy vọng lớn bao nhiêu, ta đã từ bỏ, chỉ cần đạt được bảo vật Trấn Hải tông để lại, ta không thể tiến vào Nguyên Anh kỳ không có gì, ngươi nhất định phải tiến vào Nguyên Anh kỳ.”

Điền Quýnh ánh mắt kiên định, giọng điệu nghiêm khắc.



Tình huống của lão so với Tử Nguyệt tiên tử biết còn nghiêm trọng hơn, lão có thể giữ mạng đã rất không tệ rồi, kết anh hầu như là chuyện không có khả năng. So sánh, tỷ lệ Tử Nguyệt tiên tử tiến vào Nguyên Anh kỳ lớn hơn một chút.

“Tằng thúc công, ngài còn nhớ ngày đó lúc gặp Vạn Cốt Song Sát, Vương đạo hữu đeo Kim Phách Ngọc Phật Bội không?”

“Nhớ, như thế nào? Cháu có ý với linh bảo này? Nếu ta thời kì toàn thịnh, trái lại không có vấn đề, nhưng bây giờ ta nguyên khí tổn thương to lớn, nếu là mạnh mẽ đòi, cho dù có thể giết hắn, không đạt được bảo vật Trấn Hải tông để lại, cháu không có bao nhiêu hy vọng tiến vào Nguyên Anh kỳ, nhưng ta không đề nghị xuống tay với Vương sư đệ, thứ nhất thực lực của hắn bất phàm, lấy thực lực ta bây giờ liên thủ với cháu cũng không nhất định có thể dễ dàng thắng hắn; Thứ hai, chúng ta đều là hậu nhân Trấn Hải tông, Trấn Hải tông chính là vì nội chiến mới bị Nhật Nguyệt cung bắt lấy cơ hội tiêu diệt, có tấm gương nhìn vào; Kim Phách Ngọc Phật Bội có thể phụ trợ kết anh, chúng ta có thể mượn hắn để dùng một chút, chỉ cần thù lao đủ cao, hắn hẳn là sẽ không từ chối.”

Tử Nguyệt tiên tử lắc lắc đầu, nói: “Tằng thúc công, ngài nghĩ đi đâu vậy, cháu cũng chưa từng nghĩ như vậy, cháu chỉ là nghĩ như thế nào mượn hắn Kim Phách Ngọc Phật Bội, chờ thực lực của hắn mạnh mẽ hẳn lên, chưa chắc sẽ đáp ứng, nói không chừng lo lắng chúng ta xuống tay với hắn, tiên hạ thủ vi cường, lòng đề phòng người không thể không có.”

“Cháu có thể nghĩ đến một điểm này, lão phu rất vui mừng, tu tiên giới thực lực vi tôn, nói tới, khổ cháu rồi, đã phải tu luyện, lại phải nghiên cứu thuật con rối, dùng để che giấu tung tích.”

“Cháu không khổ, nếu không phải năm đó tằng thúc công từ Trấn Tiên tháp đạt được truyền thừa thuật con rối, cháu không cách nào trở thành một khôi lỗi sư bậc ba. Nói đi cũng phải nói lại, tính toán thời gian, qua mấy chục năm nữa, Trấn Tiên tháp sẽ một lần nữa hiện thế, không biết sẽ xuất hiện ở nơi nào.”

Tử Nguyệt tiên tử nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

“Cách thời gian Trấn Tiên tháp hiện thế còn dài, cháu cố gắng tu luyện trước đi! Tranh thủ đề cao tu vi một chút, đến lúc đó lấy bảo, chúng ta cũng có thể thêm vài phần nắm chắc.”

“Vâng, tằng thúc công, cháu hiểu.”

Hồng Liên đảo, gian mật thất nào đó.

Vương Thanh Sơn ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, ở bên cạnh hắn lơ lửng mấy trăm thanh hư ảnh phi kiếm màu đỏ, nhiệt độ bên trong có chút cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play