Trần Hải Tân và Từ Tử Hoa hóa thành hai đạo độn quang, rất nhanh đã đáp ở trong một gian phòng đá sập hơn phân nửa.

Vương Minh Nhân khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, thân thể có chút cháy đen, quần áo không che thân, trên người tản mát ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

“Quá tốt rồi, Minh Nhân, không đúng, về sau phải xưng hô ngươi là Vương sư đệ rồi.”

Từ Tử Hoa cười nói.

Vương Minh Nhân đứng dậy, cúi người hành lễ với Từ Tử Hoa cùng Trần Hải Tân, cung kính nói: “Một ngày là thầy, cả đời là thầy, đệ tử tuyệt không dám xưng hô cùng thế hệ với sư phụ cùng huyền tổ phụ, không có sư phụ cùng huyền tổ phụ bồi dưỡng, thì không có đệ tử hôm nay. Đương nhiên, phu nhân cũng cho ta rất nhiều trợ giúp.”

Trần Hải Tân hài lòng gật gật đầu, lấy ra một cái bình sứ màu trắng, ném cho Vương Minh Nhân, nói: “Bình đan dược này có trợ giúp đối với thương thế của ngươi, bế quan một đoạn thời gian, củng cố tu vi.”

“Vâng, huyền tổ phụ.”

Vương Minh Nhân đáp ứng, vẻ mặt cung kính.

“Quá tốt rồi, phu quân, chàng đã tiến vào Kết Đan kỳ, ta cũng cần cố gắng mới được.”

Trần Tương Nhi bay tới, cười nói.

“Phu nhân nàng khẳng định cũng có thể tiến vào Kết Đan kỳ, vi phu sẽ toàn lực giúp nàng Kết Đan.”

Trần Tương Nhi quả thật dễ ghen, thường xuyên giở tính tình đại tiểu thư, vài lần khiến Vương Minh Nhân không xuống đài được, xem ở trên mặt mũi Trần Hải Tân, Vương Minh Nhân cũng nhịn.



...

Trần Tương Nhi đáp ứng kết làm song tu đạo lữ với Vương Minh Nhân, thứ nhất, tư chất Vương Minh Nhân bày ở nơi đó; Thứ hai, thân phận Từ Tử Hoa; Thứ ba, Vương Minh Nhân danh tiếng không tệ, bộ dạng cá nhân ngọc thụ lâm phong, là đối tượng rất nhiều nữ đệ tử hâm mộ, nàng cũng từng nghe người ta nói về Vương Minh Nhân, đối đãi người khác thành khẩn, biết làm người.

Nàng rất rõ, Vương Minh Nhân nguyện ý cưới nàng, hoàn toàn là vì huyền tổ phụ nàng Trần Hải Tân, dù sao hai người trước đó không có quá nhiều liên hệ.

Nàng tư chất bình thường, có Trần Hải Tân giúp, nàng Trúc Cơ không có vấn đề, Kết Đan thì khó mà nói. Nàng bây giờ sợ nhất chính là Vương Minh Nhân sau khi Kết Đan, một cước đá văng nàng, trước mắt xem ra, thái độ của Vương Minh Nhân vẫn không tệ.

Nhìn từ tư chất cùng làm người, Vương Minh Nhân rất ưu tú, chỉ là bối cảnh không phải tốt lắm, xuất thân một gia tộc nhỏ, cũng may có Từ Tử Hoa vị sư phụ này.

Nàng rất lo lắng người khác cướp đi Vương Minh Nhân, nhìn thấy Vương Minh Nhân tiếp xúc với nữ tu sĩ khác, nàng cũng rất không thoải mái, nhịn không được nổi tính tình đối với Vương Minh Nhân, cũng may Vương Minh Nhân tương đối khoan dung, chưa so đo với nàng.

Nghe xong lời này, Trần Tương Nhi mỉm cười, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

“Được rồi, Minh Nhân vừa mới Kết Đan, cần tu luyện một đoạn thời gian, củng cố tu vi, chúng ta cũng không muốn quấy nhiễu hắn. Tương Nhi, Minh Nhân cũng Kết Đan rồi, ngươi cũng phải cố gắng mới được, vợ chồng đồng lòng làm gì cũng thành, biết chưa?” Trần Hải Tân nói lời thấm thía.

Vương Minh Nhân và Trần Tương Nhi liên tục đáp ứng, dặn dò vài câu, Trần Hải Tân và Từ Tử Hoa liền rời khỏi.

“Đúng rồi, phu quân, chàng trùng kích Kết Đan kỳ dùng bao nhiêu phần linh vật Kết Đan?”

Vương Minh Nhân do dự một lát, nói theo sự thật: “Một phần.”

Hắn là song linh căn, tu luyện lại là công pháp địa phẩm, không dùng tới nhiều phần như vậy.

Trần Tương Nhi cười tươi, nói: “Hai phần còn lại cho ta, ta lại từ chỗ tổ phụ kiếm một phần, như vậy, có ba phần linh vật Kết Đan, tỷ lệ ta tiến vào Kết Đan kỳ vẫn là không nhỏ.”



“Chỉ có thể cho nàng một phần, một phần khác ta có việc dùng tới.”

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Trần Tương Nhi đọng lại, nhíu mày nói: “Chàng muốn tặng cho ai? Hoàng sư muội? Hay là Lý sư tỷ?”

“Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta đã nói với nàng rất nhiều lần, ta và họ không có gì, một phần linh vật Kết Đan kia, ta tính đưa về trong tộc. Mặc kệ nói như thế nào, không có gia tộc, ta cũng không có cách nào bái vào Thái Nhất tiên môn, ta nhờ sư phụ sẽ kiếm giúp nàng một phần, thật sự không được, ta cố gắng làm nhiệm vụ, tích góp điểm cống hiến đổi linh vật Kết Đan cho nàng.”

Trần Tương Nhi nhíu mày, nói: “Chỉ gia tộc nhỏ đó của nàng, tặng cho bọn họ cũng là vô ích, bọn họ có thể giúp được chàng sao? Tặng một ít đan dược bậc hai là được, tặng cho bọn họ chỉ là lãng phí, đổi linh vật Kết Đan cũng không dễ dàng như vậy, ta không muốn chàng quá vất vả.”

“Chuyện này ta có chừng mực, nàng không cần luôn nghi thần nghi quỷ. Ta cũng nói với nàng rồi, ta đã thành thân với nàng, ta sẽ không có gì giấu diếm đối với nàng, cũng sẽ không dây dưa không rõ với nữ nhân khác. Còn có, ta hy vọng nàng có thể làm một thê tử càng thêm hiền lương, mà không phải luôn nghi ngờ ta, như thẩm phạm nhân. Ta là phu quân của nàng, mà không phải phạm nhân nàng thẩm vấn.”

Vương Minh Nhân cau mày nói, giọng điệu có chút không vui.

Trần Tương Nhi là đệ tử Chấp Pháp điện, có thể là bởi thường xuyên thẩm vấn phạm nhân, tính cách của nàng tương đối đa nghi.

Nghe ra Vương Minh Nhân mất hứng, Trần Tương Nhi không tiếp tục tranh chấp, chỉ cần không phải tặng cho nữ tu sĩ khác, vậy thì không sao. Về phần Vương gia, Trần Tương Nhi căn bản không để vào mắt, một gia tộc tu tiên có được hai vị tu sĩ Kết Đan, Vương Trường Sinh có thể Kết Đan còn là dựa vào Vương Minh Nhân, thực lực Vương gia ngay cả trung đẳng đều không tính.

Vương Trường Sinh điều đi Vương Thanh Linh, Trần Tương Nhi rất phản cảm Vương Trường Sinh, đối với Vương gia cũng không có hảo cảm gì.

“Được rồi, phu quân, chàng vừa mới Kết Đan, mau mau dùng đan dược huyền tổ phụ đưa cho chàng, củng cố tu vi cho tốt, ta đi liên lạc đám người Tống sư đệ, chúc mừng chàng một phen, thuận tiện giới thiệu thêm cho chàng vài vị hậu nhân của sư thúc tổ, có lợi đối với tương lai chàng phát triển.”

Trần Tương Nhi nói xong lời này, ngự khí rời khỏi.

Vương Minh Nhân nhìn bóng hình xinh đẹp Trần Tương Nhi rời đi, khẽ thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play