Điền Quýnh nhìn Vương Trường Sinh một cái, truyền âm nói: “Vương sư đệ, ngươi kiên trì một lát, ta giúp Tình Nhi tiêu diệt một tên khác, lại đến giúp ngươi.”

“Không cần, Điền sư huynh, ta có thể giải quyết yêu vật này.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển từ chối, một tên bán yêu Kết Đan tầng năm, bản thân hắn có thể giải quyết.

Như Ý Huyền Ngọc Côn trong tay hắn bừng sáng, chợt toát ra vô số hồ quang màu lam, đánh về phía trường thương màu trắng.

Trường thương màu trắng bị phản chấn ra ngoài, nhưng rất nhanh nam tử áo bào đen đã nắm chặt trường thương màu trắng.

Hàn Vân Bình chợt toát ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, hóa thành một con cá mập màu trắng hình thể thật lớn, đánh về phía nam tử áo bào đen.

Một con chim ưng cát màu vàng hình thể thật lớn đánh tới, mục tiêu chỉ thẳng nam tử áo bào đen.

Nam tử áo bào đen Thanh Hoa Mãng, run cổ tay lên, vô số bóng thương biến ảo ra.

Ầm ầm ầm! Màu trắng cá mập cùng màu vàng sa ưng bị đánh trúng vỡ nát, căn bản không thể tới gần nam tử áo bào đen ba mươi trượng.

Vương Trường Sinh nhíu mày, Như Ý Huyền Ngọc Côn hiện ra vô số tia chớp màu lam, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh, đánh về phía nam tử áo bào đen.

Keng!

Như Ý Huyền Ngọc Côn bị trường thương màu trắng chặn, một con lôi mãng màu lam dài hơn mười trượng từ trên Như Ý Huyền Ngọc Côn lao ra, lao về phía nam tử áo bào đen.

...

Cùng lúc đó, hai con cá mập màu trắng thật lớn cùng một con chim ưng cát màu vàng từ hai bên lao tới.

Nam tử áo bào đen vỗ cánh sau lưng, một luồng cương phong chợt hiện ra, lôi mãng màu lam đánh lên cương phong, hóa thành một mảng lớn hồ quang màu lam.

Cá mập màu trắng cùng chim ưng cát màu vàng lao tới, đánh lên cương phong, bộc phát ra một trận tiếng nổ thật lớn.

Đúng lúc này, hư không đỉnh đầu nam tử áo bào đen vặn vẹo một trận, xuất hiện một vòng xoáy lớn mấy trượng, một bàn tay khổng lồ màu lam mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam từ trong vòng xoáy thò ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ xuống.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ngoài thân nam tử áo bào đen máu tươi đầm đìa, khí tức uể oải.

Như Ý Huyền Ngọc Côn nện xuống trước mặt, nam tử áo bào đen chợt hóa thành một trận gió nhẹ, biến mất.



Ngay sau đó, nam tử áo bào đen chợt xuất hiện ở phía sau Vương Trường Sinh.

Hai tay hắn hóa trảo, chụp về phía đầu Vương Trường Sinh.

Hào quang màu lam lóe lên, một bộ giáp màu lam chợt xuất hiện ở trên người Vương Trường Sinh, bao bọc toàn thân hắn cùng một chỗ.

Keng!

Áo giáp màu lam chặn móng vuốt của nam tử áo bào đen, nam tử áo bào đen há mồm, phun ra một ngọn lửa màu đen, đánh ở trên áo giáp màu lam.

Ngọn lửa hừng hực nhất thời bao phủ thân thể Vương Trường Sinh, mấy chục bóng móng vuốt màu đen đánh vào trong lửa, vang lên một trận tiếng vang hỗn loạn “Phành phành”.

Tiếng sét nổ vang, trong ngọn lửa màu đen hiện ra vô số hồ quang màu lam, ngọn lửa màu đen nhanh chóng dập tắt.

Mấy chục tia chớp màu lam từ trong ngọn lửa màu đen bay ra, đánh chuẩn xác ở trên thân nam tử áo bào đen.

Một tiếng nam tử kêu thê thảm vang lên, một mảng lớn hồ quang màu lam bao phủ bóng người hắn.

Một cột sáng màu trắng to bằng cánh tay người trưởng thành lóe lên nhập vào trong lôi hải màu lam, Như Ý Huyền Ngọc Côn đập chuẩn xác vào lôi hải màu lam.

Thi thể nam tử áo bào đen từ trong lôi hải màu lam rơi ra, đầu bị đập vỡ nát.

Tiếng xé gió “Xẹt xẹt” vang to, một mảng lớn sợi tơ màu lam bắn nhanh đến, cuốn lấy thi thể, kéo về bên người Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh lục soát đi tài vật, ném thi thể xuống biển.

Một đàn yêu ngư cấp thấp đi ngang qua, cắn sạch sẽ thi thể, xương cốt cũng không còn.

“Ầm ầm ầm!”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

“Mau ngăn hắn!” Tiếng hổn hển của Điền Quýnh truyền vào bên tai Vương Trường Sinh.

Một luồng hào quang đen xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, tốc độ cực nhanh.

Một mảng lôi quang màu đen lớn hơn trăm trượng bao phủ bóng người Điền Quýnh, sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử tái nhợt.



Nam tử trung niên đứt một tay, sắc mặt tái nhợt.

Hắn hoàn toàn không ngờ, thực lực Điền Quýnh mạnh như vậy, thế mà rất nhẹ nhàng đã tiêu diệt đồng bạn của hắn.

Hắn biết mình đá phải tấm sắt rồi, chỉ có thể chạy trốn.

Tiếng xé gió “Vù vù” từ phía sau truyền đến.

Thần thức của nam tử trung niên rõ ràng cảm ứng được, hai luồng linh khí kinh người từ phía sau đánh tới, tốc độ cực nhanh.

Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng tránh đi.

Một cây côn khổng lồ màu lam từ trên trời giáng xuống, nện chuẩn xác ở trên người hắn.

Nam tử trung niên như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, hộc máu không dừng.

Hắn còn chưa đứng vững thân thể, một quả cầu sét cỡ lớn to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống.

Một trận tiếng xé gió vang lên, một trận cuồng phong chợt lóe, quả cầu sét cỡ lớn bị đánh vỡ nát.

Một tiếng xé gió “Vù” vang lên, một luồng hào quang màu đỏ nhanh chóng lướt qua hư không, nháy mắt đến trước mặt nam tử trung niên.

Hộ thể cương phong của nam tử trung niên giống như tờ giấy, hào quang màu đỏ dễ dàng đánh nát, hơn nữa xuyên thủng ngực nam tử trung niên.

Nam tử trung niên phát ra một tiếng kêu thê thảm, ngực có thêm một cái lỗ máu to bằng ngón tay, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ trào ra từ trong lỗ máu, nhanh chóng lan tràn ra.

Hư không đỉnh đầu hắn vặn vẹo một trận, một bàn tay khổng lồ màu lam mặt ngoài tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam chợt hiện lên, nhanh chóng vỗ xuống.

Nam tử trung niên phát ra một tiếng hét thảm, từ trên cao rơi xuống, hắn chưa rơi xuống đất, một cây côn khổng lồ màu lam từ trên trời giáng xuống, nện lên đầu hắn, đập nát bét đầu hắn.

Vương Trường Sinh từ nơi xa bay tới, đón được thi thể nam tử trung niên, lục soát đi tài vật của hắn, ném xác xuống biển.

Thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, có chút thất vọng, chỉ ba món pháp bảo bậc một, linh thạch trái lại không có bao nhiêu, chỉ mười mấy vạn.

Ba bán yêu này thực lực không kém, đáng tiếc gặp ba người bọn Vương Trường Sinh.

Sau khi chia tài vật của nam tử trung niên, ba người bọn Vương Trường Sinh hóa thành ba đạo độn quang, biến mất ở phía chân trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play