Vương Thanh Thiến gật gật đầu, lấy ra la bàn đưa tin liên hệ Mặc Thải Vân, nhưng la bàn đưa tin chậm chạp chưa có đáp lại.
“Nhị thập nhất thẩm có thể không rảnh đi! Chờ người có rảnh, con cùng ngài ấy tới gặp cha.”
“Ừm, các con cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được, đặc biệt Thanh Thiến, đừng quá mức trầm mê khôi lỗi thuật, tu vi mới là căn bản, biết chưa?”
Vương Trường Sinh nói lời thấm thía dạy bảo.
“Con biết rồi, cha.”
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Thanh Thiến và Triệu Chính rời khỏi.
Đi ra khỏi chỗ ở, Vương Trường Sinh tới bên ngoài một thung lũng bị sương mù dày đặc che phủ, lấy ra la bàn đưa tin, đánh vào một đạo pháp quyết: “Trường Nguyệt, là ta, mở ra cấm chế để ta tiến vào.”
“Muội biết rồi, ca.”
Sương mù dày đặc màu trắng trong thung lũng quay cuồng một trận, lộ ra một thông đạo, Vương Trường Sinh bước vào.
Trước mắt hoa lên, Vương Trường Sinh liền xuất hiện ở trong một khu vườn yên tĩnh.
Trong sân trồng một mảng cây Hải Đường, Diệp Lâm cùng Vương Trường Nguyệt ngồi ở trong đình đá, bọn họ vây quanh một bé gái mười tuổi, trên mặt hai người tràn đầy nét cưng chiều.
Bé gái hồng hào, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, mặc váy dài màu hồng, thoạt nhìn chính là hạt giống mỹ nhân.
“Bác, đây là bánh đậu đỏ mẹ cháu làm.”
Diệp Hải Đường là lần đầu tiên gặp Vương Trường Sinh, nó cũng không sợ người lạ, cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ, chạy về phía Vương Trường Sinh.
“Chỉ chớp mắt, Hải Đường cũng mười tuổi rồi, để bác bế một cái.”
Vương Trường Sinh mỉm cười, ngồi xổm xuống, bế Diệp Hải Đường lên, Diệp Hải Đường nhét bánh đậu đỏ vào trong miệng của hắn.
“Anh vợ, chúc mừng nha! Ngươi tiến vào Kết Đan tầng bốn rồi.”
Diệp Lâm cảm nhận được Vương Trường Sinh tản mát ra mạnh khí tức mẽ, cười chúc mừng.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhìn Vương Trường Nguyệt bụng to, cười hỏi: “Trường Nguyệt, muội có thai rồi? Đứa nhỏ sẽ không thật sự tên là Diệp Hồng Đậu chứ!”
“Đương nhiên không phải, ca đừng nghe hắn nói bậy.”
Vương Trường Nguyệt đỏ mặt nói.
Diệp Hải Đường cười ngọt ngào, nói: “Con cảm thấy tên Diệp Hồng Đậu rất dễ nghe mà! Con cũng thích ăn bánh đậu đỏ.”
“Đúng thế, Hải Đường làm tỷ tỷ cũng đồng ý rồi, nghe con gái bảo bối của ta, nếu muội muội thì tên Diệp Hồng Đậu, con trai thì tên Ngọc Đồng.”
Diệp Lâm không đồng ý, nghiêm túc nói.
“Đúng rồi, Hải Đường tu luyện là công pháp gì? Phải cho con bé một môn công pháp tốt mới được.”
Vương Trường Sinh đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi.
Trên người Diệp Hải Đường có linh khí dao động, tự nhiên là người tu tiên, chỉ không biết con bé tu luyện là công pháp gì.
...
“Bác, cháu tu luyện là 《 Vạn Trận Chân Quyển 》, cha cháu nói là một môn công pháp địa phẩm, chuyên con đường trận pháp tấn công. Bác, công pháp địa phẩm rất lợi hại sao?”
Diệp Hải Đường chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Tuổi nó khá nhỏ, trừ Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm, chưa từng gặp người khác, nếu không phải Diệp Lâm nói cho nó bác sắp tới, con bé cũng chưa từng gặp người thứ ba.
Nó cũng không biết công pháp địa phẩm ý nghĩa cái gì, một quyển công pháp địa phẩm lưu lạc ra ngoài, khẳng định sẽ dẫn lên một phen gió tanh mưa máu.
Diệp Lâm là trận pháp sư bậc ba thượng phẩm, công pháp hắn truyền thụ cho Diệp Hải Đường tự nhiên thiên hướng đạo trận pháp, về phần công pháp thiên phẩm 《 Cửu U Thiên Huyễn Bảo Điển 》, cần tài nguyên tu tiên quá mức quý hiếm, cảnh giới càng cao, cần tài nguyên tu tiên càng quý hiếm, Vương gia rõ ràng không có tài lực này.
Diệp Hải Đường nếu tu luyện 《 Cửu U Thiên Huyễn Bảo Điển 》, Cửu U tông chỉ sợ sẽ truy tra đến trên người Diệp Hải Đường.
《 Vạn Trận Chân Quyển 》 có thể từ Luyện Khí kỳ tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, lấy trận thành đạo. Diệp Lâm tin tưởng, có hắn vị trận pháp sư bậc ba thượng phẩm này tự mình truyền thụ trận pháp, thành tựu của Diệp Hải Đường không ở dưới hắn.
“Công pháp địa phẩm rất lợi hại rồi, cháu không được nói khắp nơi, biết chưa?”
Vương Trường Sinh mỉm cười, có chút không yên tâm dặn dò.
“Cháu biết rồi, mẹ cháu cả ngày nhắc với cháu, sợ cháu quên.”
Diệp Hải Đường bĩu cái miệng nhỏ nhắn, thầm oán.
Vương Trường Sinh cười ha ha, con bé này chưa từng kiến thức thế giới hiểm ác, nếu không nó sẽ không nói ra loại lời này.
“Muội phu, tu luyện 《 Vạn Trận Chân Quyển 》 cần tài nguyên tu tiên gì sao?”
Diệp Lâm lắc lắc đầu, nói: “《 Vạn Trận Chân Quyển 》 là một công pháp thiên hướng trận đạo, bày trận và phá trận đều có chạm tới. Người tu luyện cần phải có thiên phú trận pháp nhất định mới có thể tu tập, nhưng thiên phú thứ này, huyền diệu khó giải thích.”
“Không cần tài nguyên tu tiên đặc thù? Vậy tu luyện hẳn lên chẳng phải là rất dễ dàng?”
Vương Trường Sinh có chút nghi hoặc, hắn tu luyện 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》cần thiên địa linh thủy phụ trợ tu luyện.
Vương Minh Nhân tu luyện 《 Kim Diễm Bảo Điển 》 cần linh vật thuộc tính hỏa phụ trợ, ví dụ như linh quả linh dược thuộc tính hỏa.
Hắn theo bản năng cho rằng toàn bộ công pháp địa phẩm đều cần tài nguyên tu tiên đặc thù, không ngờ 《 Vạn Trận Chân Quyển 》 không cần tài nguyên tu tiên đặc thù.
“Cái này trái lại không phải, hoàn toàn ngược lại, 《 Vạn Trận Chân Quyển 》 tu luyện độ khó so với công pháp đại cữu ca tu luyện còn khó hơn, lý giải đối với trận pháp không đủ thấu triệt, không thể tu luyện tiếp, càng lên cao càng khó. Không chỉ 《 Vạn Trận Chân Quyển 》, có một số công pháp địa phẩm cũng không cần tài nguyên tu tiên đặc thù, chú ý ngộ tính, ví dụ như kiếm đạo, kiếm ý thứ này, huyền diệu khó giải thích, có kiếm tu Trúc Cơ kỳ đã có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý, có kiếm tu cả đời cũng không lĩnh ngộ được, tài nguyên đủ nhiều, chỉ có thể khiến ngươi con đường giai đoạn đầu dễ đi hơn một chút, không đại biểu ngươi có thể đi thông cảnh giới cao nhất. Một phần linh vật Kết Đan có thể tăng hai thành tỷ lệ Kết Đan, không đại biểu dùng mười phần linh vật Kết Đan có thể tiến vào Kết Đan kỳ.”
Vương Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Diệp Lâm nói có đạo lý.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh cáo từ rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT