“Thu Vịnh, cháu theo ta vào Tàng Kinh Các chọn lựa công pháp, người khác ở lại chỗ này, không được chạy lung tung, biết chưa?”

Vương Trường Dương dẫn theo một bé trai sáu tuổi đi về phía Tàng Kinh Các, bé trai là cháu nội hắn Vương Thu Vịnh.

Bọn họ ngừng lại ở nơi cách Tàng Kinh Các ngoài ba mươi trượng, Vương Trường Dương lấy ra một lệnh bài màu xanh, một đóa hoa sen màu xanh sáng lên ở mặt ngoài lệnh bài, một đạo hào quang màu xanh bắn ra, lóe lên nhập vào mắt trái của một vệ sĩ giáp vàng.

Trong miệng hai vệ sĩ giáp vàng đều phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng, hóa thành một cái thang màu vàng, dừng ở trước mặt Vương Trường Dương.

Vương Trường Dương ôm lấy Vương Thu Vịnh, đứng ở trên thang màu vàng, cái thang màu vàng cuốn bọn họ lên, nhập vào trong Tàng Kinh Các. Đại sảnh Tàng Kinh Các cực kỳ rộng rãi, góc bốn phía có mười mấy con rối thú đứng, bên trái có một cái quầy màu xanh, một nam tử trung niên khuôn mặt trắng nõn ngồi ở sau quầy, trên tay đang cầm một quyển điển tịch xem say sưa.

Đại sảnh có mười mấy giá sách bằng gỗ cao lớn, trên từng giá hàng bày lượng lớn điển tịch, ngọc giản, thẻ tre, số lượng nhiều, trên khuôn mặt non nớt của Vương Thu Vịnh hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trên từng giá sách đều treo một tấm thẻ, bên trên phân biệt viết “đan dược”, “gieo trồng”, “con rối”, “trận pháp”, “phù triện”, “luyện khí”, “công pháp” vân vân.

“Tổ phụ, nhiều điển tịch như vậy! Cháu làm sao chọn xong?”

Vương Trường Dương mỉm cười, nói: “Những thứ này đều là điển tịch các đời tổ tiên thu thập, cháu là đến chọn lựa công pháp, đi giá sách đặt công pháp chọn lựa là được. Cháu phải cố gắng, tương lai lên Tàng Kinh Các tầng thứ hai, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ, mới có thể lên tầng thứ hai.”

Trên giá sách đặt lượng lớn công pháp điển tịch, 《 Kim Vân Quyết 》, 《 Viêm Hổ Công 》, 《 Thương Nguyên Đại Pháp 》…

Vương Thu Vịnh xem hoa cả mắt, công pháp quá nhiều, nó căn bản không kịp nhìn.

“Được rồi, tìm được rồi, bản 《 Cuồng Sa Công 》này không tệ, tương xứng với thuộc tính linh căn của cháu, tốc độ tu luyện cũng không chậm.”

Vương Trường Dương chọn lựa một môn công pháp thuộc tính thổ, Vương Thu Vịnh cái gì cũng không hiểu, cũng không hỏi nhiều, dù sao Vương Trường Dương sẽ không hại nó.



Phục chế xong công pháp, Vương Trường Dương dẫn theo Vương Thu Vịnh rời khỏi.

“Tổ phụ, vừa rồi người kia chính là thủ các nhân người nói sao?”

“Không sai, bọn họ quanh năm tọa trấn Tàng Kinh Các, có thể tìm đọc toàn bộ điển tịch, trừ phi tu luyện đại thành, bọn họ sẽ không rời khỏi Tàng Kinh Các một bước. Cháu cần tu luyện chăm chỉ, tranh đấu thay tổ phụ, tiến vào Trúc Cơ kỳ, đừng để người ta xem thường.”

Vương Trường Dương từ ái xoa cái đầu nhỏ của Vương Thu Vịnh, lời nói thấm thía dặn dò.

“Cháu biết rồi, tổ phụ, cháu sẽ cố gắng tu luyện.”

...

Một độn quang màu lam xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay về phía Thanh Liên sơn trang.

Không qua bao lâu, hào quang màu lam ngừng lại, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

“Rốt cuộc trở lại rồi.”

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt hiện ra một chút nụ cười.

Bọn họ sau khi nộp lên nội đan Băng Lý Thú, thuận lợi lấy được khế ước thuê, trong năm trăm năm, Cự Giải đảo và Hải Sâm đảo thuộc về Vương gia quản lý.

Bọn họ sau khi mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Trần Nhất Long, ngựa không dừng vó chạy về Đông Hoang.

Truyền tống một người cần tám ngàn khối linh thạch, phí tổn quá cao, bọn họ tính đưa theo năm mươi tộc nhân tới Nam Hải, mở rộng lãnh thổ.



Vợ chồng Vương Trường Sinh vừa về tới Thanh Liên sơn trang, Vương Thanh Khải liền nói cho bọn họ tin tức Vương Trường Hoán qua đời.

Biết được tin tức này, Vương Trường Sinh thở dài một hơi, tộc nhân bối phận chữ “Trường” vốn đã không nhiều, Vương Trường Hoán vốn còn có thể sống mấy chục năm, nhưng hắn chịu không nổi sát khí tra tấn, một lòng tìm chết.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên một lần này nán lại ở Nam Hải mười năm, bọn họ từng hỏi thăm linh vật hóa giải chân sát chi khí, nhưng chưa tìm được, tu tiên giới Nam Hải căn bản không có ví dụ người tu tiên dùng địa sát chi khí Trúc Cơ, loại phương thức Trúc Cơ này là từ Bắc cương bên kia truyền tới.

Biện pháp tốt nhất hóa giải địa sát chi khí là hấp thu Thiên Cương chi khí, âm dương giao hội, nhưng cần tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín mới có thể hấp thu Thiên Cương chi khí.

Trước mắt trong tộc lợi dụng địa sát chi khí Trúc Cơ chỉ có Vương Thu Minh, Vương Trường Sinh hy vọng hắn không cần đi vào đường xưa của Vương Trường Hoán.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới linh đường của Vương Trường Hoán, dâng hương cho hắn.

Vương Thanh Khải báo cáo với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tình huống gia tộc mấy năm nay, biết Vương Thanh Sơn được tu sĩ Nguyên Anh của Thái Nhất tiên môn thu làm ký danh đệ tử, Vương Trường Sinh rất vui vẻ.

“Thanh Sơn đứa nhỏ này không tồi, quả nhiên không làm ta thất vọng, nó xuất quan chưa?”

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Vương Trường Sinh, hắn là giúp Mặc Thải Vân trùng kích Kết Đan kỳ, lại giúp Vương Thanh Sơn, dù sao Mặc Thải Vân đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng tám.

Vương Thanh Sơn từ chối tu sĩ Nguyên Anh thu đồ đệ, nguyện ý ở lại gia tộc, lòng trung thành của hắn đối với gia tộc rất mạnh, Vương Trường Sinh sửa chủ ý, giúp Vương Thanh Sơn trùng kích Kết Đan kỳ trước, tiềm lực của Vương Thanh Sơn bày ở nơi đó.

“Chưa, luận đạo đại hội chấm dứt, Thanh Sơn liền bế quan tu luyện. Đúng rồi, cửu thúc, Minh Nhân thúc công từng trở về, hắn vốn muốn mời ngài cùng cửu thẩm hỗ trợ, hai người không có mặt, hắn liền đi Ngự Yêu quốc. Đám người Thanh Thuân giúp Minh Nhân thúc công truy bắt tà tu, nhưng chỉ bắt được hai tên tà tu Trúc Cơ kỳ.”

Vương Trường Sinh có chút hoang mang: “Truy bắt tà tu? Minh Nhân thúc sao lại tiếp nhiệm vụ như vậy?”

“Không biết, Minh Nhân thúc công đã tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín, hắn nói là làm chuẩn bị cho Kết Đan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play