Tử Trúc đảo, Tử Nguyệt tiên tử đang nói cái gì với một lão giả áo bào đỏ.
“Tằng thúc công, Vương Trường Sinh giống như cố ý tránh cháu, cháu cảm giác hắn không phải thám tử của Nhật Nguyệt cung.”
“Khó mà nói, đừng quên tổ phụ tổ mẫu cháu là chết như thế nào, Nhật Nguyệt cung vẫn luôn muốn đạt được truyền thừa Trấn Hải tông, bọn họ tiêu diệt Trấn Hải tông, Trấn Hải tông khởi động hộ tông đại trận, cả hòn đảo chìm xuống, năm đời người chúng ta, tốn mấy trăm năm thời gian, mới phát hiện tung tích di chỉ Trấn Hải tông, đáng tiếc cấm chế quá mạnh, chỉ có người tu luyện ba đại công pháp trấn tông hợp sức mới có cơ hội mở ra cấm chế. Đáng tiếc trên tay chúng ta không có phương pháp tu luyện《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, lần trước không dễ gì đụng tới một người, lại là thám tử Nhật Nguyệt cung, dẫn tới tổ phụ tổ mẫu cháu chết thảm, một lần này cần phải cẩn thận.”
Lão giả áo bào đỏ nói xong lời cuối cùng, sắc mặt ngưng trọng.
“Cháu hiểu rồi, ngày sau có cơ hội, tôn nhi nhất định sẽ khiến Nhật Nguyệt cung nợ máu trả bằng máu.”
Đôi mắt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử hiện ra vài phần hận ý, giọng điệu lạnh như băng.
“Đúng rồi, Ngọc Hư công tử trong khoảng thời gian này sao không tới tìm cháu? Hắn nhìn ra cái gì rồi phải không?”
Tử Nguyệt tiên tử lắc lắc đầu, nói: “Hẳn là chưa, có thể bận xử lý Lãnh Diễm môn khiêu khích đi! Hoàng Long đảo gần đây ma sát với Lãnh Diễm môn không ngừng, tu sĩ Kết Đan cũng đã chết nhiều vị, cháu cũng không muốn đi dính vào vũng nước đục này. Nếu không phải cần nể mặt Hoàng Long chân nhân, cháu lười quan tâm hắn! Tự cho là đúng.”
“Nhịn một chút đi! Chờ điều tra rõ thân phận Vương Trường Sinh, chúng ta mở ra cấm chế di chỉ Trấn Hải tông, lấy bảo vật bên trong, chúng ta cũng không cần trốn đông trốn tây nữa.”
Tử Nguyệt tiên tử khẽ thở dài một hơi, đáp ứng.
...
Đông Hoang, Ngụy quốc.
Thanh Liên sơn trang, mật thất nào đó.
Vương Thanh Kỳ ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, sắc mặt hắn hơi mỏi mệt, ánh mắt nhìn chằm chằm một cái lò luyện đan bị ngọn lửa hừng hực bao lấy.
Vương gia hôm nay có ba luyện đan sư bậc hai, trình độ luyện đan của Vương Thanh Kỳ là cao nhất.
Một lát sau, một mùi thơm lạ lùng từ trong lò luyện đan bay ra.
Vương Thanh Kỳ đánh vào lò luyện đan một đạo pháp quyết, dập tắt ngọn lửa.
Trong lò luyện đan có năm viên thuốc màu xanh lục to bằng long nhãn, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.
Vương Thanh Kỳ kẹp lên một viên thuốc màu xanh, ném vào miệng, cẩn thận nhấm nháp.
Một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt kích động.
“Ha ha, rốt cuộc thành công rồi, rốt cuộc thành công rồi.”
Mấy năm nay, hắn luôn thay đổi đan phương, linh dược trên đan phương cổ đã tuyệt tích, chỉ có thể tìm kiếm vật thay thế, thí nghiệm từng loại một, cần hao phí lượng lớn nhân lực vật lực.
Vương Thanh Kỳ tốn hơn ba mươi năm, cải tiến ra ba loại đan phương bậc hai, cộng thêm một lò đan dược này của bây giờ, chính là bốn loại đan phương bậc hai.
Vương gia nếu có tám vị mười vị luyện đan sư bậc hai, Vương Thanh Kỳ cũng không cần tốn thời gian như vậy thay đổi đan phương, nhưng không có cách nào, hai vị luyện đan sư bậc hai khác bận rộn luyện đan cho gia tộc, trình độ luyện đan của bọn họ cũng không đủ.
Tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát, có bốn loại đan phương bậc hai này, Vương gia đã có thể tự mình luyện chế bậc đan dược hai, không cần mua từ thế lực khác.
Vương Thanh Kỳ thu hồi đan dược, nâng bước đi ra ngoài, một lá bùa truyền âm lơ lửng ở giữa không trung.
Hắn bóp nát bùa truyền âm, một giọng nam tử dồn dập vang lên: “Tứ bá, việc lớn không ổn rồi, bát thúc công đã xảy ra chuyện, ngài máu đến chỗ ở của bát thúc công xem cho ngài ấy một lần đi!”
Sắc mặt Vương Thanh Kỳ trở nên nghiêm túc. Nếu hắn không nhớ lầm, Vương Trường Hoán lợi dụng địa sát chi khí Trúc Cơ, tìm không thấy linh vật hóa giải sát khí, hắn mấy năm nay chịu đủ sát khí tra tấn, tu vi trì trệ không tiến.
Vương Thanh Khải mời đến luyện đan sư của Bách Linh môn, cũng bó tay không có cách nào.
Vương Thanh Kỳ không dám chậm trễ, vội vàng rời khỏi chỗ ở của mình.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Vương Trường Hoán nằm ở trên giường, xiềng xích khóa chặt tứ chi hắn, gầy như que củi, vẻ mặt tan rã, nhiều vị tộc nhân bọn Vương Thu Diễm thấy một màn như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vương Trường Hoán vốn còn có mấy chục năm tuổi thọ, mấy năm nay, sát khí ngày đêm tra tấn thân thể hắn, hắn đã dùng đan dược, không có tác dụng gì.
Chính là một cái tệ đoan này, sát khí mới sẽ chậm rãi rời khỏi vũ đài lịch sử.
Đột nhiên, Vương Trường Hoán kịch liệt giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng “Hừ hừ”, khuôn mặt vặn vẹo.
“Thu Diễm, mau giết ta, cho ta một cái thống khoái, ta thật sự chịu không nổi nữa, mau giết ta.”
Vương Trường Hoán lớn tiếng rít gào.
“Bát thúc công, ngài đừng nói lung tung, nhịn một chút, tứ bá rất nhanh sẽ đến đây, ngài ấy nhất định có biện pháp hóa giải địa sát chi khí.”
Vương Thu Diễm mắt đỏ hoe nói, cố gắng không để mình rơi lệ.
“Nếu có cách, địa sát chi khí cũng sẽ không rời khỏi vũ đài lịch sử. Ta sống lâu mấy chục năm rồi, đáng giá rồi, các ngươi mau động thủ đi! Ta không muốn bị tra tấn tiếp.”
Vương Trường Hoán la lớn, địa sát chi khí cách mỗi hai ngày sẽ tra tấn hắn một lần, loại cảm giác đó như là vạn con kiến cắn xé trong tim, lại giống như vô số thanh kiếm sắc bén cắm ở trên người, hắn thật sự là chịu đủ rồi.
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng Vương Thanh Kỳ chợt vang lên: “Bát bá, cháu đến rồi, ngài kiên trì.”
Rất nhanh, Vương Thanh Kỳ đi đến, vẻ mặt lo lắng.
“Tứ bá, mau khám cho bát thúc công.”
Vương Thanh Kỳ bước nhanh tới trước giường, ngón tay đặt ở trên cổ tay Vương Trường Hoán.
Hắn nhíu mày, kinh mạch Vương Trường Hoán bị địa sát chi khí xông phá đứt đoạn rất nhiều, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng chịu tổn thương, còn tiếp tục như vậy, Vương Trường Hoán chỉ sợ chống đỡ không qua năm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT