Đối mặt bốn con linh thú bậc hai công kích, nho sinh áo lam có chút luống cuống tay chân. Hắn lấy ra hai lá bùa màu đỏ, hóa thành một mảng lớn biển lửa màu đỏ, bao vây lấy hai con cá sấu khổng lồ, nhưng rất nhanh, cá sấu khổng lồ liền từ trong biển lửa lao ra, trên người bị một tầng áo giáp màu vàng bao trùm, chưa bị thương.

Đại bàng khổng lồ màu xanh chưa hạ xuống, đã phóng ra mấy chục lưỡi đao gió màu xanh, chém về phía nho sinh áo lam.

Nho sinh áo lam lấy ra một cây thước ngắn màu trắng, vẫy nhẹ một cái, một màn hào quang màu trắng nhạt hiện ra, bảo vệ hắn ở bên trong.

Mấy chục lưỡi đao gió màu xanh đánh lên màn hào quang màu trắng, vang lên một chuỗi tiếng trầm đục.

“Thập cô! Ta đến giúp ngươi một tay.”

Vương Thu Minh lấy ra hai vệ sĩ giáp vàng cao hơn mười trượng, sải bước lao về phía nho sinh áo lam. Nho sinh áo lam kêu khổ không ngừng, mở mồm phun ra một quyển sách màu bạc lấp lánh, sau khi mở ra trang sách, vô số văn tự màu bạc từ trong đó bay ra, hóa thành một con hổ khổng lồ màu bạc hình thể thật lớn, lao về phía linh thú cùng con rối thú đang tấn công.

Ầm ầm ầm!

Lồng sắt màu trắng ở dưới Kim Diễm Chân Diễm nung khô, linh quang ảm đạm. Vương Minh Nhân lấy ra bản mạng pháp khí Tử Mẫu Long Phượng Hoàn, đánh vỡ nát lồng sắt màu trắng.

Rồng gầm phượng hót, một con giao long lửa màu đỏ hình thể thật lớn cùng một con phượng lửa màu đỏ lao về phía nho sinh áo lam.

Nho sinh áo lam sợ tới mức mất vía, nghiến răng một cái, quyển sách màu bạc bừng sáng, vô số văn tự màu bạc bắn ra, hóa thành một con chim ưng khổng lồ màu bạc, đi lên nghênh đón.

Một mảng lớn lửa màu vàng bay tới, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời.

Nho sinh áo lam không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra một tấm khiên màu vàng, nháy mắt phóng to chắn ở trước người.

Linh quang của tấm khiên màu vàng ảm đạm xuống, toát ra từng làn khói.

Hắn đang muốn áp dụng hành động khác, mặt đất phụ cận truyền đến một chuỗi tiếng động tĩnh rất nhỏ, hai con cá sấu khổng lồ từ lòng đất chui ra, mở ra cái mồm to đỏ lòm cắn về phía nho sinh áo lam.

Một tiếng kêu thê thảm vang lên, hộ thể linh tráo của hắn ở trước mặt hai cái mồm to đỏ lòm trải rộng răng nhọn, giống như tờ giấy vậy.



Hai con cá sấu ngoạm hai chân hắn, một cây phi đao màu vàng bay tới, chém đầu hắn.

Vương Minh Nhân, Vương Thanh Linh cùng Vương Thu Minh hạ xuống, Vương Minh Nhân thu hồi đầu của nho sinh áo lam.

“Thanh Linh, Thu Minh, một lần này may mà có các cháu, nếu để ta tự mình tìm, chưa chắc có thể tìm được hắn.”

Vương Thanh Linh cười nói: “Minh Nhân thúc công, chúng ta là người một nhà, chúng cháu nên giúp ngài mà.”

Nàng bước nhanh tới bên cạnh thi thể, lục soát lấy đi túi trữ vật của nho sinh áo lam.

Hai con cá sấu dùng sức giật, thi thể chia làm hai nửa, bị hai con cá sấu nuốt vào bụng.

“Đúng vậy! Người trong nhà đừng như người xa lạ.”

Vương Minh Nhân gật gật đầu, nói: “Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta về Đào Sơn đi!”

Hắn lấy ra pháp khí phi hành, chở ba người bay lên bầu trời.

...

Nam Hải, hải vực San Hô.

Hòn đảo vô danh nào đó, trên bờ cát có một vật thể màu đen thật lớn, vật thể màu đen bị điểm hỏa, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng có chứa một tia ngọt.

Bầu trời xuất hiện mười mấy bóng đen, bóng đen sau khi lượn ở trên không hòn đảo vài vòng, nhanh chóng lao xuống.

Bóng đen rõ ràng là quạ đen đầu trọc, cấp bậc không cao, cao nhất chỉ là bậc hai.

Chúng nó tốc độ cực nhanh, không đến ba hơi thở, đã cách bờ cát chỉ có mười trượng.

Tiếng xé gió “xẹt xẹt” mãnh liệt, một mảng lớn hạt cát màu vàng từ phía sau một cây dừa cách đó không xa bay ra, như tia chớp xuyên thủng thân thể mười mấy con quạ đen.



Linh quang lóe lên, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên từ phía sau cây dừa đi ra.

Hai người nhíu mày. Ngay từ đầu, bọn họ đi cửa hàng lớn của phường thị hỏi, hỏi mấy cửa hàng lớn, đều không có nội đan Băng Lý Thú hoặc là Bích Đồng Viêm Điêu, cái này cũng không kỳ quái, nội đan yêu thú là thứ quý giá nhất trên thân yêu thú, ven biển Nam Hải, yêu đan đều là thủy thuộc tính, yêu đan thuộc tính băng cùng yêu đan thuộc tính hỏa vốn đã ít.

Nếu có thể dễ dàng mua được Băng Lý Thú và Bích Đồng Viêm Điêu, Lãnh Diễm môn cũng không cần thiết bảo Vương Trường Sinh tiêu diệt.

Dựa theo Trần Nhất Long nói, hắn trước đó ở vùng hải vực này từng đụng phải Băng Lý Thú, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thủ mấy tháng, yêu thú bậc hai giết mấy chục con, lại không thấy được bóng dáng Băng Lý Thú.

“Phu quân, ta thấy vùng hải vực này cũng không có Băng Lý Thú, chúng ta đi hải vực khác thử thời vận đi!”

Uông Như Yên đề nghị, bọn họ chỉ có hai năm thời gian, nếu là qua kỳ hạn, Lãnh Diễm môn sẽ cho thế lực khác thuê hòn đảo.

Trần Nhất Long nói cho bọn họ mấy nơi từng xuất hiện Băng Lý Thú, có thể đụng tới Băng Lý Thú hay không, phải xem vận khí của bọn họ.

“Chỉ có thể như vậy.”

Vương Trường Sinh thu hồi cờ trận trận bàn, cùng Uông Như Yên bay về phía đông nam.

Bọn họ vừa bay ra hơn trăm dặm, một tiếng khóc thê thảm của nữ tử vang lên.

“Đây hình như là tiếng kêu của Băng Lý Thú!”

Trên mặt Vương Trường Sinh hiện ra một chút nét vui mừng, cùng Uông Như Yên đổi hướng, bay về phía ngọn nguồn thanh âm.

Non nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ ngừng lại, trên mặt biển ngoài trăm trượng, một màn hào quang màu trắng thật lớn bao phủ một con cá chép thật lớn toàn thân trắng như tuyết ở bên trong, mấy món pháp bảo linh quang lập lòe bổ lên trên thân cá chép màu trắng, lượng lớn vảy từ trên thân cá chép màu trắng rơi xuống, máu tươi đầm đìa.

Mặt ngoài màn hào quang màu trắng có ba đóa hoa sen màu trắng, cá chép màu trắng liều mạng húc vào màn hào quang màu trắng, phát ra tiếng trầm đục “phành phành”.

Ba nam một nữ bốn tu sĩ Kết Đan đứng ở trên bờ cát, trên trang phục của bọn họ có một hình Thái Cực, ở phía sau bọn họ, còn có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play