Thấy một màn như vậy, người xem chiến đấu không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Chu Vân Tiêu tràn ngập kính sợ.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn càng thêm ngưng trọng, ánh mắt có chút nóng lòng muốn thử.
Từ sau khi hắn Trúc Cơ, tu sĩ Trúc Cơ đánh thắng được hắn cũng không nhiều, tên tu sĩ lôi linh căn kia của Bách Thú tông tính là một người, nhưng hắn chưa cho Vương Thanh Sơn quá nhiều sức chấn nhiếp.
Vương Thanh Sơn sau khi nuốt dùng Thần Thông Quả, nắm giữ tiểu thần thông “Bách Kiếm Quy Nhất”, Trúc Cơ kỳ không có địch thủ, Chu Vân Tiêu là đối thủ đầu tiên khiến hắn cảm thấy áp lực.
Anh hùng thưởng thức anh hùng, Vương Thanh Sơn nếu không đánh một trận với Chu Vân Tiêu, khẳng định sẽ tiếc nuối cả đời.
Chu Vân Tiêu sử dụng pháp bảo sơ hình chém ra hai đao, liền giết chết Liễu Vân Phi, sắc mặt hắn tái nhợt đi.
Hắn lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đổ ra một viên thuốc màu lam, nuốt dùng.
“Còn có ai muốn chịu chết? Ta có thể thành toàn các ngươi.”
Lãnh Như Mị, Từ Tử Lân và Tử Dương đạo nhân ba người nhìn nhau, sắc mặt phi thường khó coi.
Chu Vân Tiêu đã thắng liên tiếp tám trận, khó thua một lần, nếu để hắn thắng tiếp, tu tiên giới Đông Hoang liền mất hết thể diện.
Chu Vân Tiêu cho bọn họ một loại cảm giác áp bách, nếu Chu Vân Tiêu trưởng thành lên, tuyệt đối là một nhân vật. Một ký danh đệ tử đã mạnh như vậy, khó trách tu tiên giới Trung Nguyên xưng Thất Tuyệt Đao Hoàng là người đứng đầu dưới Hóa Thần, quả thật là kẻ nổi tiếng ắt có nguyên do.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh, cho dù chỉ là ký danh đệ tử, cũng có chỗ độc đáo, huống chi Thất Tuyệt Đao Hoàng căn bản không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường. Thất Tuyệt Đao Hoàng đánh khắp tu tiên giới Trung Nguyên không có địch thủ, Chu Vân Tiêu làm ký danh đệ tử của hắn, tự nhiên sẽ không kém đến đâu.
Luận đạo đại hội vốn chỉ ở trao đổi đạo pháp, càng thiên hướng kết giao quan hệ hơn, đại hội kiểu này có không ít, tu sĩ Trúc Cơ tham gia luận đạo đại hội, thực lực phổ biến không mạnh, bởi vì đủ loại nguyên nhân, đệ tử của tu sĩ Nguyên Anh không tham gia, bọn họ hoặc là đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng, hoặc là bận tu luyện, sao có thể cố ý chạy tới tham gia luận đạo đại hội?
Cứ như vậy để Chu Vân Tiêu đạt được hạng đầu? Đương nhiên không được, tu tiên giới Đông Hoang cũng cần mặt mũi, mạnh mẽ cắt cử môn hạ đệ tử đi đấu pháp với Chu Vân Tiêu? Có thể, nhưng tỷ lệ thắng lợi lớn bao nhiêu?
Một món pháp bảo sơ hình ít nhất cần hai mươi vạn linh thạch, tu sĩ Trúc Cơ bình thường quả thật không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.
Không có pháp bảo sơ hình, muốn đánh bại Chu Vân Tiêu, quả thực là người si nói mộng.
“Thanh Liên Vương Thanh Sơn, xin Chu đạo hữu chỉ giáo.”
Một giọng nam tử ôn hòa chợt vang lên.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Thanh Sơn tung người bay đáp xuống trên lôi đài, sắc mặt bình tĩnh.
Một màn hào quang màu lam nhạt hiện lên, bao phủ lôi đài.
Chu Vân Tiêu nhìn cái hộp kiếm sau lưng Vương Thanh Sơn một cái, cười lạnh nói: “Kiếm tu chết ở dưới đao của ta có mười mấy tên rồi, hôm nay lại nhiều thêm một tên.”
Vương Thanh Sơn cười nhạt, nói: “Thật không? Tu sĩ chết ở dưới kiếm của ta cũng không ít.”
“Được, vậy xem xem là đao pháp của ta lợi hại hay là kiếm thuật của ngươi lợi hại.”
Chu Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, muốn làm phép công kích Vương Thanh Sơn.
“Khoan đã, Chu đạo hữu.”
Vương Thanh Sơn khoát tay, ngăn lại Chu Vân Tiêu.
Sắc mặt Chu Vân Tiêu lạnh lùng, mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Làm sao? Ngươi sợ chết?”
Lên lôi đài rồi mới hối hận, loại người này là kẻ nhu nhược, Chu Vân Tiêu khinh thường loại người này.
Vương Thanh Sơn lắc lắc đầu, nói: “Không phải, ngươi liên tục đấu hai trận, pháp lực tiêu hao quá lớn, chờ ngươi khôi phục pháp lực rồi nói sau.”
“Không cần, giết ngươi không cần bao nhiêu pháp lực.”
“Không được, ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ta không muốn thắng mà không võ.”
Vương Thanh Sơn lắc đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Pháp lực Chu Vân Tiêu không đến một nửa thời kì toàn thịnh, hắn dùng đan dược khôi phục pháp lực, muốn khôi phục toàn thịnh, còn cần một chút thời gian, Vương Thanh Sơn không muốn chiếm tiện nghi của Chu Vân Tiêu, nếu không cho dù hắn thắng, hắn cũng sẽ không vui.
Chu Vân Tiêu nghe xong lời này, có chút bất ngờ nhìn Vương Thanh Sơn một cái.
“Hay cho một cái không muốn thắng mà không võ, Vân Tiêu, ngươi khôi phục pháp lực xong lại đánh với hắn.”
Trên mặt Vĩnh An quận chúa hiện ra nét khen ngợi, phân phó.
“Thanh Liên Vương Thanh Sơn? Thanh Liên này lai lịch rất lớn sao?”
Chu Vũ Hiên nhìn về phía Từ Tử Lân, tò mò hỏi.
Từ Tử Lân mặt lộ vẻ nhớ lại, lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm, ta chưa từng nghe nói.”
Mặt Lãnh Như Mị lộ vẻ cổ quái, nói: “Ta biết, Thanh Liên Vương gia, một gia tộc tu tiên quốc độ phụ thuộc Thái Nhất tiên môn chúng ta, một vị tộc nhân Vương gia bái ở Thái Nhất tiên môn chúng ta.”
Bởi vì Vương Minh Nhân, Lãnh Như Mị biết Thanh Liên Vương gia.
“Vương gia lão tổ Vương Trường Sinh và bần đạo từng cùng nhau chống lại Yêu tộc, Vương đạo hữu thực lực không tệ, từng chém giết bán yêu Kết Đan kỳ.”
Tử Dương đạo nhân khẽ vuốt chòm râu, giải thích.
“Một gia tộc tu tiên quốc độ phụ thuộc?”
Sắc mặt Chu Vũ Hiên và Vĩnh An quận chúa có chút thất vọng, một gia tộc chỉ có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, tộc nhân mạnh nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn đệ tử tinh anh của bảy đại tiên môn.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, pháp lực Chu Vân Tiêu khôi phục toàn thịnh. Hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Thanh Sơn, lạnh lùng nói: “Ngươi không chiếm tiện nghi ta, ta rất thưởng thức, có thể giữ cho ngươi toàn thây.”
“Thật sao? Ai thắng ai thua còn không nhất định đâu!”
Vẻ mặt Vương Thanh Sơn lạnh nhạt.
“Đấu pháp bắt đầu.”
Chu Vân Tiêu dang hai tay, trên lôi đài chợt nổi lên một trận cuồng phong, từng cây phi đao màu vàng chợt hiện lên ở trên không, có hơn một ngàn cây.
Hai tay hắn khép lại, bổ vào không trung hướng tới Vương Thanh Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT