“Không sai, ta bày ra trận pháp trước, lại dẫn nó tới đây. Đúng rồi, nhắc nhở các ngươi một câu, Đề Anh Thú có cánh thịt, biết bay, da thô thịt dày, pháp bảo bình thường không gây thương tổn được cho nó, các ngươi cũng đừng để nó chạy mất.”
Tử Nguyệt tiên tử lấy ra hơn trăm cây cờ trận màu xanh, cắm vào bờ cát phụ cận, chôn mấy cái đĩa ngọc màu xanh vào dưới bờ cát, trên tay nắm một cây cờ trận màu xanh linh khí bức người.
Nàng lấy ra một cây Dụ Yêu Hương, sau khi châm lửa, cắm ở trong mắt trận, cũng vứt một con cá chép màu đỏ dài mấy trượng lên bờ cát, cắt qua cái bụng con cá chép màu đỏ, rắc lên một ít bột phấn màu xanh.
“Mau trốn đi, Đề Anh Thú rất nhanh sẽ xuất hiện.”
Tử Nguyệt tiên tử tìm một mảnh đất trống, làm phép nấp đi.
Ba người bọn Vương Trường Sinh cũng làm phép nấp đi, thu liễm pháp lực dao động của mình.
Thời gian qua đi từng chút một, gió êm sóng lặng, cũng chưa có bất cứ yêu thú nào xuất hiện.
Một canh giờ sau, vẫn chưa có hành tung của Đề Anh Thú.
Vương Trường Sinh nhìn Tử Nguyệt tiên tử một lần, chưa nói gì.
Một tiếng rống quái dị vang lên, mười mấy con yêu cầm màu đen từ trên cao đáp xuống, mục tiêu chính là xác con cá chép màu đỏ.
Đàn yêu cầm này chỉ là bậc hai, cấp bậc cũng không cao.
Chúng nó tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đáp ở trên bờ cát, bắt đầu cắn xé xác con cá chép màu đỏ.
Ầm ầm ầm!
Nước biển bình tĩnh chợt kịch liệt quay cuồng, một vật khổng lồ chợt từ trong biển chui ra.
Ngoại hình con yêu thú này giống một con bò tót thật lớn, nhưng đầu có chút tương tự với con chuột, lưng mọc một đôi cánh thịt, ngoài thân trải rộng vảy màu đỏ, có ba con mắt.
Nó chính là Đề Anh Thú, nhưng chỉ là bậc ba hạ phẩm.
Nước biển kịch liệt quay cuồng, một con Đề Anh Thú hình thể lớn hơn nữa từ dưới biển chui ra, bậc ba trung phẩm.
Trong mồm hai con Đề Anh Thú phát ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, con mắt thứ ba đều bay ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, yêu cầm màu đen va chạm vào ngọn lửa màu đỏ, nhất thời bị đốt đến cặn cũng chẳng còn.
Yêu cầm màu đen nhao nhao vỗ cánh, bay về phía bầu trời, nhưng chúng nó còn chưa bay cao, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ đánh tới, rơi ở trên thân chúng nó.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, yêu cầm màu đen ngay cả cây lông vũ cũng không lưu lại.
Hai tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, hai con Đề Anh Thú dang cánh, nhẹ nhàng vỗ, bay vút lên, bay về phía bờ cát.
Chúng nó nhanh chóng tới trước mặt cá chép, còn chưa kịp ăn, mặt đất chung quanh chợt toát ra một mảng lớn sương mù màu xanh. .
Hai con Đề Anh Thú phát hiện không ổn, phun lửa công kích trận pháp.
“Mau thi triển công kích mạnh nhất, tiêu diệt chúng nó, trận pháp bậc ba hạ phẩm không vây được chúng nó bao lâu, cờ trận chính trước đó từng tu bổ, lực phòng ngự của trận pháp không thể so với trước kia.”
Tử Nguyệt tiên tử lớn tiếng nói, cờ trận chính trong tay nàng tỏa sáng rực rỡ, phun ra một mảng lớn sương mù màu xanh.
Ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Uông Hoa Sơn nhìn nhau một cái, lần lượt lấy ra pháp bảo công kích Đề Anh Thú.
Vương Trường Sinh dùng là Hàn Vân Bình và Cửu Khúc Thần Sa, Hàn Vân Bình phun ra khí lạnh màu trắng cuồn cuộn, Cửu Khúc Thần Sa biến ảo thành một con giao long cát màu vàng hình thể thật lớn, lao về phía hai con Đề Anh Thú.
Uông Như Yên ôm Huyền Nguyệt Tỳ Bà, ngón tay ngọc thon thon nhanh chóng lướt qua dây tỳ bà, một tiếng tỳ bà trầm thấp vang lên, mấy chục lưỡi đao gió màu xanh thật lớn bay ra, đánh về phía hai con Đề Anh Thú.
Trên người Uông Hoa Sơn chỉ một món pháp bảo phi đao, chém về phía Đề Anh Thú.
Tiếng nổ ầm ầm ầm không ngừng, mơ hồ xen lẫn tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Tử Nguyệt tiên tử nhìn thấy Vương Trường Sinh lấy ra pháp bảo công kích Đề Anh Thú, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Đề Anh Thú là yêu thú thuộc tính hỏa, Hàn Vân Bình căn bản không làm gì được nó, pháp bảo đánh ở trên thân chúng nó, cũng chưa lưu lại chút dấu vết nào, chúng nó đâm thẳng xuyên thủng ở trong trận pháp, phóng lửa công kích trận pháp, tiếng nổ không ngừng, lửa hừng hực.
Non nửa khắc đồng hồ sau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, trong sương mù màu xanh bộc phát ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, sóng nhiệt cuồn cuộn, sương mù màu xanh tan đi, mặt ngoài trận bàn xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
“Không ổn, chúng nó phá tan trận pháp rồi! Mau thi triển thủ đoạn mạnh nhất tiêu diệt chúng nó.”
Khuôn mặt ngọc của Tử Nguyệt tiên tử biến sắc hẳn, thất thanh nói. Nàng bắt pháp quyết, đại bàng khổng lồ màu vàng phun ra một cột sáng màu vàng thô to, đánh lên trên thân Đề Anh Thú hình thể tương đối nhỏ.
Đề Anh Thú vốn là mục tiêu ba người bọn Vương Trường Sinh trọng điểm chiếu cố, ngoài thân vốn đã có một chút vết thương, cột sáng màu vàng đánh ở trên một vết thương, mở rộng vết thương. Nó phát ra một tiếng rống quái dị, hai mắt biến thành đỏ bừng, hai cánh dang ra lao về phía Tử Nguyệt tiên tử.
Tử Nguyệt tiên tử vội vàng khống chế đại bàng khổng lồ màu vàng, ngăn cản Đề Anh Thú.
Đề Anh Thú bậc ba trung phẩm mở ra cái mồm to đỏ lòm, lộ ra hàm răng nhọn trắng như tuyết, lao về phía Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, lấy ra Như Ý Huyền Ngọc Côn, rót pháp lực vào, Như Ý Huyền Ngọc Côn bừng sáng, nhanh chóng dài ra to lên, lấy thế san núi lật biển đánh về phía Đề Anh Thú.
Ầm ầm ầm!
Như Ý Huyền Ngọc Côn nện ở trên thân Đề Anh Thú, một lực phản chấn mạnh mẽ ập tới, chấn động hổ khẩu Vương Trường Sinh có chút phát tê.
Vương Trường Sinh nhíu mày, nhìn Tử Nguyệt tiên tử cùng Đề Anh Thú, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Tử Nguyệt tiên tử chủ động tập kích Đề Anh Thú, Đề Anh Thú công kích Tử Nguyệt tiên tử, cái này rất dễ lý giải, nhưng con Đề Anh Thú bậc ba trung phẩm này vì sao cố tình công kích Vương Trường Sinh? Theo lý thuyết, nó nên công kích Uông Như Yên mới đúng, chẳng lẽ là trùng hợp?
Một trận tiếng trẻ con khóc nỉ non bén nhọn chói tai vang lên.
Vương Trường Sinh nghe được tiếng này, thức hải truyền đến một cơn đau đớn, đầu choáng váng, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ bay tới, rơi ở trên người Vương Trường Sinh, lửa hừng hực bao phủ thân thể Trường Sinh, sóng nhiệt kinh người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT