Đúng lúc này, Vương Trường Nguyệt bay đến giữa không trung, lớn tiếng phân phó: “Tẩu tử đang trùng kích Kết Đan kỳ, toàn bộ tộc nhân rút khỏi Thanh Liên sơn trang, để tránh bị lôi kiếp lan đến.”

Vương Thanh Khải lao ra khỏi chỗ ở, hắn sớm đã biết Uông Như Yên đang trùng kích Kết Đan kỳ, vội vàng chỉ huy tộc nhân rút khỏi Thanh Liên sơn trang, để tránh bị lôi kiếp lan đến. Quan trọng nhất là, đừng để bọn họ quấy rầy Uông Như Yên trùng kích Kết Đan kỳ.

Dị tượng Kết Đan vừa xuất hiện, Vương Trường Sinh đã có phát hiện, hắn chạy ra khỏi chỗ ở.

Nhìn vòng xoáy trên trời, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng.

Hắn không dám ở lại phụ cận lôi kiếp, để tránh đưa tới lôi kiếp lớn hơn nữa.

Cả gia đình Vương Trường Sinh đứng ở nơi xa, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Bọn họ đều hy vọng Uông Như Yên có thể tiến vào Kết Đan kỳ, nhưng ai cũng không dám đảm bảo, Uông Như Yên nhất định có thể tiến vào Kết Đan kỳ.

Vòng xoáy khổng lồ trên không Thanh Liên sơn trang phình to đến kích thước vài dặm, linh quang lấp lánh, huyễn lệ đến cực điểm.

Trái tim toàn bộ tu sĩ Vương gia đều nhấc lên tới cổ họng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vòng xoáy khổng lồ.

Nếu Uông Như Yên tiến vào Kết Đan kỳ, toàn bộ Vương gia đều được lợi.

Trong mật thất, Uông Như Yên ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trên mặt tràn đầy nét kiên định, trước người có hai cái bình sứ cùng một cái hộp ngọc màu xanh.

Nàng hít sâu một hơi, mười ngón tay nhanh chóng bấm quyết, kết ra từng cái pháp ấn huyền diệu.

“Ngưng.”

Theo một tiếng của nàng hạ xuống, trên thân thể của nàng sáng lên một trận hào quang chói mắt, sinh ra một lực hút cường đại.

Lượng lớn linh khí tinh thuần ùa vào mật thất, bay vào trong cơ thể của nàng.

Uông Như Yên khẽ nhíu lông mày lá liễu, vận công dẫn đường linh khí khổng lồ hội tụ đến đan điền.



Lượng lớn linh khí tinh thuần ùa vào trong cơ thể Uông Như Yên, hội tụ ở đan điền của nàng. Linh khí khổng lồ muốn căng phồng nổ tung thân thể của nàng, thân thể của nàng rất nhanh căng lên, thân thể lúc lạnh lúc nóng, như bị vô số cây kim nhỏ đâm ở trên người.

Nàng vội vàng ăn vào Ngọc Thanh Đan, một cảm giác mát dâng lên ở bụng, nhanh chóng lan tràn ra, theo kinh mạch của nàng chạy đi.

Thân thể của hắn chậm rãi khôi phục bình thường, nhưng sắc mặt có chút dữ tợn.

Nếu có người dùng Thiên Nhãn Thuật quan sát đan điền Uông Như Yên, có thể phát hiện, đan điền Uông Như Yên có một vòng xoáy nhỏ, vòng xoáy là pháp lực tinh thuần.

Pháp lực cuồn cuộn không ngừng hội tụ đến bên trong vòng xoáy nhỏ, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy nhỏ càng lúc càng nhanh, thể tích không ngừng thu nhỏ lại.

Một canh giờ sau, một quả cầu hào quang màu xanh lấp lánh xuất hiện ở đan điền Uông Như Yên, chính là Kim Đan.

Một ngọn lửa màu xanh bỗng dưng hiện lên ở mặt ngoài Kim Đan, chính là tu sĩ Kết Đan mới có thể ngưng tụ ra đan hỏa, ở dưới đan hỏa nung khô, thể tích Kim Đan chậm rãi thu nhỏ lại, thu nhỏ đến kích cỡ quả trứng bồ câu, thì không thu nhỏ nữa.

Uông Như Yên chỉ cảm thấy một dòng nước ấm nhanh chóng chảy khắp toàn thân, chỗ dòng nước ấm đến, nàng cảm giác rất thoải mái, ngoài thân xuất hiện một tầng chất sừng màu xám, tản mát ra một mùi tanh hôi.

Kim Đan đã thành, vượt qua lôi kiếp, nàng đã là tu sĩ Kết Đan thật sự.

Ngoài mật thất, ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm một đám mây đen lớn mấy dặm trên bầu trời, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ầm ầm ầm!

Một trận tiếng sấm sét kinh thiên động địa truyền ra từ trong mây đen, vô số tia sét màu bạc xuất hiện, chớp lóe sấm rền, thanh thế kinh người, trái tim Vương Trường Sinh nâng lên tới cổ họng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, Vương Thanh Thiến nắm chặt bàn tay Triệu Chính, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.

Ầm ầm ầm!

Mấy chục tia chớp màu bạc thô to từ trong mây đen bay ra, bổ về phía mật thất chỗ Uông Như Yên.

Đúng lúc này, vô số sương mù màu vàng từ mặt đất toát ra, che phủ mật thất chỗ Uông Như Yên.

Thời gian trôi qua từng chút một, từng tia chớp màu bạc thô to bổ vào trong sương mù màu vàng, sương mù màu vàng chậm rãi biến mất.



Nửa khắc đồng hồ sau, sương mù màu vàng tiêu tán, một màn hào quang màu lam nhạt bao phủ mật thất chỗ Uông Như Yên.

Tiếng sấm sét “Ầm ầm ầm” thật lớn vang lên, hai con mãng xà sét màu bạc hình thể thật lớn từ trong mây đen chui ra, lao về phía màn hào quang màu lam.

Trong mật thất, sắc mặt Uông Như Yên tái nhợt, cầm trên tay một tấm trận bàn màu lam, trận bàn màu lam phát ra một đợt tiếng rít chói tai.

Không lâu sau, “Bốp” một tiếng, trận bàn vỡ ra, Uông Như Yên vội vàng lấy ra một khối trận bàn màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, một mảng lớn hào quang màu xanh bỗng dưng hiện lên, bao phủ mật thất chỗ nàng.

Nửa khắc đồng hồ sau, trận bàn màu xanh cũng tan vỡ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Uông Như Yên hơi biến sắc, nâng tay, một cái ô nhỏ hào quang màu lam lấp lánh bắn ra, xoay nhẹ, phun ra một mảng lớn hào quang màu lam, che kín toàn thân nàng, nhìn từ cái ô nhỏ màu lam tản mát ra linh khí dao động kinh người, rõ ràng là pháp bảo sơ hình.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, căn phòng đá nàng bế quan chia năm xẻ bảy, mấy tia chớp màu bạc thô to bổ vào trên hào quang màu lam.

Một chuỗi tiếng sấm sét vang lên, từng tia chớp màu bạc thô to từ trong mây đen bay ra, bổ vào trên hào quang màu lam.

Non nửa khắc đồng hồ sau, cái ô nhỏ màu lam chia năm xẻ bảy, rơi ở trên mặt đất.

Uông Như Yên vội vàng lấy ra một hạt châu màu xanh linh quang lập lòe, đánh lên một đạo pháp quyết, hạt châu màu xanh xoay vù vù, trào ra một mảng lớn sương mù màu xanh, bao phủ Uông Như Yên.

Hạt châu màu xanh cũng là một món pháp bảo sơ hình.

Tiếng sét nổ vang, không ngừng có tia chớp màu bạc thô to rơi vào bên trong sương mù màu xanh.

Một nén nhang thời gian sau, sương mù màu xanh tan đi, hạt châu màu xanh rơi ở trên mặt đất, mặt ngoài trải rộng vết nứt.

Một tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ vào trên người Uông Như Yên, một tiếng nữ tử kêu thảm vang lên.

Lúc này, mây đen trên bầu trời cũng tan đi.

Thời gian hai hơi thở qua đi, lôi quang tan đi, hiện ra bóng người Uông Như Yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play