Các tu sĩ Vương gia này thấp nhất cũng có tu vi Luyện Khí tầng sáu, tuổi so với mình còn nhỏ hơn, Vương Thiên Phúc cực kỳ hâm mộ.
“Ngươi thông truyền một tiếng, lão phu đến bái phỏng Quảng đạo hữu.”
Vương Trường Sinh phân phó, giọng điệu bình thản.
Lý Nghi không dám chậm trễ, lấy ra đĩa đưa tin, đưa tin cho chưởng môn.
Vương Thiên Phúc đảo tròng mắt, do dự một lát, hắn cố lấy dũng khí, bay đến trước mặt Vương Trường Sinh, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, nói: “Vương Thiên Phúc bái kiến tằng thúc công, huyền tổ phụ của cháu là Vương Minh Long.”
Một triều thiên tử một triều thần, Lý Như Nguyệt trở thành chưởng môn mới của Bách Linh môn, đệ tử thân cận với Tô Thừa đều sẽ chịu chèn ép nhất định. Vương Thiên Phúc ban đầu phụ trách theo tu sĩ Trúc Cơ ra ngoài mua đồ, đây là một công việc béo bở, khá nhiều nước béo, người nịnh bợ hắn không hề ít.
Chưởng môn mới vừa lên, lập tức phái hắn đi tuần tra sơn môn, hắn đã sớm nén một bụng tức giận. Tổ tiên hắn là xuất thân Thanh Liên Vương gia, Vương gia chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan, có thể được tu sĩ Trúc Cơ xưng hô là tiền bối, tự nhiên là Vương Trường Sinh.
Dựa theo bối phận, Vương Thiên Phúc nên xưng hô một tiếng tằng thúc công.
Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, hắn không ngờ sẽ ở chỗ này đụng phải hậu nhân của Vương Minh Long. Vương Minh Long cũng chưa Trúc Cơ, đã sớm tọa hóa.
Hắn đã biết Bách Linh môn đã đổi mới chưởng môn, một triều thiên tử một triều thần, không ngờ Vương Thiên Phúc bị liên lụy, phái tới tuần tra sơn môn.
Vương Thiên Phúc từ nhỏ lớn lên ở Bách Linh môn, đối với gia tộc không có cảm giác thuộc về gì cả. Loại tộc nhân này cũng không thể lĩnh bổng lộc gia tộc, nghiêm khắc mà nói, bọn họ không tính là tộc nhân Vương gia.
“Hậu nhân của Minh Long thúc! Ngươi có lòng rồi.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, công việc nội bộ của Bách Linh môn, không tới lượt hắn nhúng tay. Vương Thiên Phúc chào hỏi hắn, tin tức khẳng định sẽ truyền tới trong tai Lý Như Nguyệt, chỉ cần đầu óc Lý Như Nguyệt không có vấn đề, khẳng định sẽ đổi cho Vương Thiên Phúc một cái chức vụ tốt một chút.
Vương Thiên Phúc đây là đang mượn thế, xem ở trên phần Vương Minh Long, Vương Trường Sinh cũng không so đo với hắn, nhưng Vương Thiên Phúc bị phái đi tuần tra sơn môn, đãi ngộ của Tô Thừa hẳn là chẳng tốt tới đâu.
Thấy một màn như vậy, trên mặt đệ tử khác của Bách Linh môn không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm hâm mộ, bọn họ cũng không biết tổ tiên của Vương Thiên Phúc xuất thân Thanh Liên sơn trang, dù sao Vương Thiên Phúc cũng chưa tuyên dương.
“Lý sư muội, mau mời Vương tiền bối tiến vào, Quảng sư bá ở nghị sự điện chờ Vương tiền bối.”
Tấm đưa tin trên tay Lý Nghi vang lên một tiếng nữ tử như chuông bạc.
Lý Nghi thu hồi tấm đưa tin, làm một cái động tác mời, cung kính nói: “Vương tiền bối, Quảng sư bá cho mời, các ngươi tiếp tục tuần tra sơn môn.”
Đám người Vương Trường Sinh đi theo Lý Nghi, bay về phía sâu trong Bách Linh sơn mạch.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh xuất hiện ở cửa nghị sự đại điện, Lý Nghi phụ trách dàn xếp tu sĩ Vương gia đi theo.
Quảng Đông Nhân và Diệp Đồng đang ở trong điện nói chuyện phiếm, Diệp Đồng lúc trước tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín, vốn dựa theo kế hoạch của Quảng Đông Nhân, chờ Tô Thừa trùng kích xong Kết Đan kỳ, Diệp Đồng lại trùng kích Kết Đan kỳ.
Diệp Đồng ở chỗ ở tu luyện, ngẫu nhiên có cảm ngộ, cảm ngộ loại chuyện này huyền diệu khó giải thích. Có một số người bế quan mười mấy năm cũng chưa có cảm ngộ, Tô Thừa chính là một ví dụ, Diệp Đồng ở chỗ ở tu luyện mấy năm đã có cảm ngộ, có cảm ngộ, thì có thể dùng linh vật trùng kích Kết Đan kỳ.
Hắn lúc ấy đã hơn một trăm bốn mươi tuổi, nếu bỏ qua cơ hội lần này, không biết lần sau cảm ngộ là khi nào. Hắn ngày xưa từng đạt được một tấm trận phù phòng ngự bậc ba hạ phẩm, trên người còn có mười mấy món pháp khí phòng ngự.
Diệp Đồng do dự mãi, dùng linh vật Kết Đan, trùng kích Kết Đan kỳ, hắn vạn lần không ngờ, mình thế mà lại đưa tới tiểu lôi kiếp cùng lúc với Tô Thừa, Quảng Đông Nhân ở thời khắc mấu chốt, giúp Diệp Đồng Kết Đan, Tô Thừa bởi vậy thất bại.
Nói thật, lúc vừa mới Kết Đan, Diệp Đồng thẹn trong lòng, nhưng theo thời gian trôi qua, một tia áy náy đó trong lòng biến mất không còn bóng dáng, được làm vua thua làm giặc, không có gì đáng nói cả.
Quảng Đông Nhân giúp Diệp Đồng độ kiếp, Diệp Đồng thuận lợi tiến vào Kết Đan kỳ, nhưng cũng hạ xuống hậu hoạn, hắn chưa thể hấp thu thiên địa tặng lại sau khi độ kiếp, chân nguyên không bằng tu sĩ cùng cấp, phải tốn mấy chục năm điều dưỡng, nếu là đấu pháp, thực lực Diệp Đồng cũng kém tu sĩ cùng cấp.
Vì tệ đoan này, đệ tử môn phái lớn lúc trùng kích Kết Đan kỳ, bình thường là mượn dùng trận pháp, pháp khí, pháp bảo sơ hình, phù triện... các ngoại vật chống đỡ lôi kiếp, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa tặng lại, thực lực mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Kết Đan dựa vào tu sĩ cấp cao hộ pháp.
Đại môn phái nhiều tài nguyên tu tiên, đệ tử ưu tú không ít, Bách Linh môn chỉ là môn phái nhỏ, bồi dưỡng một vị tu sĩ Trúc Cơ đến Trúc Cơ tầng chín cũng không dễ dàng, thực lực kém một chút thì kém một chút, chỉ cần tiến vào Kết Đan kỳ, là che chở Bách Linh môn mấy trăm năm.
“Vương đạo hữu, nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi tinh tiến không ít nha! Diệp sư đệ ngươi hẳn là cũng biết.”
Quảng Đông Nhân chỉ vào Diệp Đồng, cười mỉm nói.
Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh, đưa cho Diệp Đồng, cười nói: “Diệp đạo hữu, đây là một chút tâm ý của Vương mỗ, chúc mừng ngươi tiến vào Kết Đan kỳ.”
Trong hộp ngọc chứa một khối Ngân Tinh nặng bảy lạng, giá trị mấy vạn linh thạch, xem như một phần quà không tệ.
“Vương đạo hữu khách khí rồi, đa tạ.”
Diệp Đồng mỉm cười, nhận lấy hộp ngọc màu xanh.
Hàn huyên vài câu đơn giản, Vương Trường Sinh vào thẳng đề tài chính: “Quảng đạo hữu, Diệp đạo hữu, các ngươi nghe nói chuyện Ngự Linh môn cùng Thiên Binh môn chưa? Bây giờ Ngự Linh môn một cây chẳng chống vững nhà, nếu chúng ta liên hợp lại, cùng nhau đối kháng Thiên Binh môn, ý các ngươi như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT