“Bôi Mặc Nguyệt Cao lên toàn thân, những Chướng Phong kia sẽ không dễ dàng công kích cháu.”
Vương Thanh Linh lấy ra một cái hộp ngọc màu đen, đưa cho một thanh niên áo vàng ngoài hai mươi.
Vương Thu Miễn mở ra hộp ngọc, một mùi khó có thể chịu được đập vào mặt, bên trong là một khối vạt dạng cao màu đen.
“Thối quá đi! Thập cô, người xác định thứ này hữu hiệu?”
Vương Thu Miễn nhíu mày nói, có chút không tình nguyện.
“Mặc Nguyệt Cao đã thêm vào một ít vật bài tiết của Mặc Vân Thú, thối là thối một chút, nhưng đối phó yêu ong có kỳ hiệu, ta đã thực nghiệm nhiều lần, đều không có vấn đề, nếu có vấn đề, chúng ta sẽ cứu cháu, ta cũng sẽ không hại cháu, mau bôi toàn thân, đừng quên bọn Thu Quân là chết như thế nào.”
Vương Thu Miễn cho dù chịu không nổi mùi gay mũi của Mặc Nguyệt Cao, vẫn ngoan ngoãn bôi Mặc Nguyệt Cao khắp toàn thân.
Vương Thanh Linh đã dùng sự thực chứng minh nàng là một vị ngự trùng sư thượng hảo, nếu là đối phó yêu trùng, bọn họ đều phải phục tùng đề nghị của Vương Thanh Linh.
Vương Thu Miễn từ trên tay Vương Thanh Thuân tiếp nhận một cái đỉnh nhỏ màu đỏ, thi triển ẩn thân thuật, chậm rãi đi về phía hang núi.
Không lâu sau, hắn đã tới gần hang núi, hắn thật cẩn thận nằm úp sấp ở trên mặt đất, đào trên mặt đất một cái hố nhỏ, thả cái đỉnh nhỏ màu đỏ xuống.
Hầu như là cùng lúc cái đỉnh nhỏ màu đỏ xuất hiện, yêu ong màu đen đã cảm ứng được cái gì, nhao nhao lao về phía cái đỉnh nhỏ màu đỏ.
Vương Thu Miễn nhanh chóng lui về phía sau, tung chân bỏ chạy. Hắn đã bôi Mặc Nguyệt Cao, lại thi triển ẩn thân thuật, yêu ong đều chưa chú ý tới hắn tồn tại.
“Động thủ.”
Đám người Vương Thanh Thuân ùn ùn công kích yêu ong màu đen, yêu ong ra vào hang núi chỉ là bậc một, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, một cái đối mặt đã bị bọn họ tiêu diệt.
Tiêu diệt xong yêu ong ra vào hang núi, Vương Thanh Thuân lấy ra mấy chục cây cờ trận lập lòe ánh đỏ, nhập vào mặt đất phụ cận hang núi.
Bọn họ diệt xong mấy chục con yêu ong, lập tức dẫn tới yêu ong khác chú ý, một đợt tiếng ong ong vang lên, mấy trăm con yêu ong màu đen từ trong hang lao ra.
Chúng nó vừa mới bay ra khỏi hang, tiếng “xẹt xẹt” vang to, phi châm màu vàng rậm rạp bắn nhanh đến, xuyên thủng thân thể chúng nó.
Yêu ong màu đen không ngừng lao ra khỏi hang núi, ở dưới mười hai người bọn Vương Thanh Thuân tập trung hỏa lực, chúng nó căn bản không chống đỡ được, từ giữa không trung rơi xuống.
Một tiếng rống quái dị vang lên, một con ong chúa màu đen lớn ba trượng từ trong hang núi bay ra.
Nó nhẹ nhàng vỗ cánh trên lưng, một cơn cuồng phong bay ra, đánh bay pháp khí linh khí đang lao tới.
Mấy ngàn con yêu ong màu đen theo ong chúa bay ra, ong chúa là bậc hai thượng phẩm, mấy chục con yêu ong bậc hai, còn lại đều là bậc một.
Ngay lúc này, cái đỉnh nhỏ màu đỏ làm mắt trận tỏa sáng rực rỡ, phun ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, phụ cận hang núi chợt hiện ra một mảng lớn sương mù màu đỏ, nhiệt độ kịch liệt tăng cao, sương mù màu đỏ bao phủ khu vực mấy trăm trượng ở bên trong.
Trên tay Vương Thanh Thuân, Vương Thanh Linh và Vương Thu Minh đều câm fmột tấm trận bàn hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, đánh vào từng đạo pháp quyết.
Sương mù màu đỏ kịch liệt lăn lộn, vang lên từng đợt tiếng nổ, mơ hồ xen lẫn tiếng gào rống quái dị nào đó.
Nửa khắc đồng hồ sau, không còn tiếng gào rống truyền ra, Vương Thanh Thuân biến đổi pháp quyết, sương mù màu đỏ tan đi, biến mất không dấu vết, một con ong to lớn cháy đen bốc ra khí nóng ngã ở trên mặt đất, trên mặt đất có hố to nhỏ, một mảng lớn yêu ong ngoài thân cháy đen rơi ở trên mặt đất.
Vương Thanh Thuân thu hồi cờ trận trận bàn, thả ra một con khỉ vượn rối thú đi về phía hang núi, bọn họ theo ở phía sau.
Mặt đất trong hang núi có một tổ ong to bằng căn phòng, còn có một chút yêu ong màu đen, cấp bậc không cao, rất nhẹ nhàng bị bọn họ giải quyết.
Vương Thanh Thuân bảo người ta hái tổ ong xuống, thu vào trong túi trữ vật.
“Dọn dẹp xong cái hang núi này, chúng ta có thể trở về nghỉ ngơi rồi.”
Mấy ngày này làm ăn lăn qua lộn lại đủ mệt, chẳng những cần ngăn cản chướng khí ăn mòn, còn cần phòng bị yêu trùng ùn ùn không dứt, nếu không phải có Vương Thanh Linh vị ngự linh sư này ở bên người, tổn thất của bọn họ sẽ càng lớn hơn nữa.
Vương Thanh Thuân mỉm cười, nói: “May mà có thập tỷ, nếu không chúng ta tổn thất còn không nhỏ, sau khi trở về, ta nhất định báo cáo với trong tộc, cần tăng thêm bồi dưỡng ngự linh sư mới được, nếu có thêm mấy ngự linh sư giống thập tỷ, về sau săn giết yêu thú có thể giảm bớt thương vong.”
Một lần này dọn dẹp đầm lầy, Vương Thanh Linh đã làm ra cống hiến rất lớn, không có Vương Thanh Linh, có thể có bảy người sống sót trở về đã không tệ rồi.
“Ngự linh sư quá ít ỏi rồi, nếu không phải ta quản Linh Thú viện, cũng không có nhiều linh thạch như vậy thuần dưỡng nhiều linh thú như vậy, đốt linh thạch quá dữ, hồi vốn khá chậm.”
Vương Thanh Linh khách quan nói. Nàng là con gái duy nhất, ba đời người tích góp điểm công đức đều tiêu ở trên thân của nàng, nàng mới có thể thuần dưỡng nhiều linh thú như vậy, nếu không giàu có, thật đúng là nuôi không nổi nhiều linh thú như vậy.
“Việc nào ra việc đấy, việc này ta khẳng định cần báo cáo với gia chủ, về phần tăng thêm cường độ bồi dưỡng ngự linh sư hay không, thì xem gia chủ, chúng ta trở về đi!”
Ra khỏi hang núi, Vương Thanh Thuân lấy ra pháp khí phi hành, chở tộc nhân rời khỏi, báo cáo kết quả công tác với Trần Vân Nguyệt.
Hơn một tháng sau, đầm lầy hoàn toàn sạch sẽ, yêu thú bậc hai bị giết chóc hết, do Trần gia cùng Bạch Liên quan dẫn đầu, thành lập một phường thị cỡ lớn, phường thị ở trong Vân Mộng sơn mạch, đặt tên phường thị Vân Mộng. Vương gia phái ra ba tu sĩ Trúc Cơ, dọn sạch khu vực ba mươi dặm, sau khi phường thị xây xong, Vương gia có thể đạt được năm cửa hàng, tương đối, Vương gia còn cần phái người tham gia xây dựng phường thị, việc nào cũng phải hỏi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT