Các tu sĩ Luyện Khí trăm miệng một lời đáp ứng, thả ra con rối thú hái linh quả linh dược, ngay cả cây linh quả cũng không buông tha.
Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đi ra khỏi hang núi, nhân số từ mười lăm người biến thành mười bốn người.
Đi ra khỏi hẻm núi, một mảng lớn đầm lầy xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên không đầm lầy tràn ngập một mảng lớn chướng khí màu đen, trên mặt đất có lượng lớn hố nước, thỉnh thoảng có bọt khí từ lòng đất toát ra.
Ở cách mấy trăm trượng mọc mười mấy đóa hoa màu tím cao cả thước, cánh hoa là hình trăng non, mặt ngoài cuống hoa trải rộng gai nhọn.
“Vùng đầm lầy này cũng không nhỏ, muốn dọn dẹp sạch sẽ, chỉ sợ không dễ dàng.”
Vương Thanh Thuân cau mày nói, trước mắt vùng đầm lầy này kéo dài mấy dặm, dưới lòng đất khẳng định sinh tồn lượng lớn yêu thú, trong thời gian ngắn không dọn sạch được.
Bọn họ cần phụ trách dọn sạch khu vực ba mươi dặm, nếu ở nơi này chậm trễ thời gian quá dài, sẽ ảnh hưởng tiến độ phía sau.
“Thập nhị đệ, giao cho ta đi! Ta có cách dọn sạch những yêu thú này.”
Vương Thanh Linh tràn đầy tự tin nói.
“Thập tỷ, tỷ có phương pháp nào? Vùng đầm lầy này cũng không nhỏ, cho dù không thể hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất phải thanh trừ hết yêu thú bậc hai.”
Vương Thanh Linh mỉm cười, vỗ túi linh thú, hai luồng hào quang màu xám từ trong đó bay ra, là hai con cá sấu màu xám dài hai trượng, đầu cá sấu hẹp dài, trên lưng che kín cục màu đen, làn da toàn thân thô ráp đến cực điểm, miệng rộng cả trượng, khi khép mở lộ ra hàm răng nhọn.
“Hai con Hủ Cốt Ngạc này là linh thú thuộc tính thổ, chúng nó thích hợp nhất sinh tồn ở đầm lầy, đầm lầy chính là nhà của chúng nó, chúng nó đều đã bồi dưỡng đến bậc hai, diệt trừ yêu thú bậc hai thượng phẩm, chuyện còn lại giao cho chúng nó đi! Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, ta nuôi chúng nó lâu như vậy, nên để cho chúng nó góp sức rồi.”
Vương Thanh Linh cười nói, nàng quản Linh Thú viện, Kim Tình Nham Mã và Thanh Vân Tước thuộc về nàng quản, sữa ngựa cùng Thanh Vân Tước lượng tiêu thụ rất không tệ, bổng lộc hàng năm của Vương Thanh Linh cũng không ít, hơn phân nửa bổng lộc của nàng lấy để bồi dưỡng linh thú, bằng không tu vi của nàng sẽ càng cao hơn, dù sao nàng là con gái duy nhất, còn quản Linh Thú viện, Vương Thanh Thuân cũng không giàu có như nàng.
“Thập tỷ, linh thú trên người tỷ cũng quá nhiều đi! Tỷ nếu lấy linh thạch bồi dưỡng linh thú để mua tài nguyên tu tiên, chỉ sợ không chỉ Trúc Cơ tầng bốn.”
Vương Thanh Thuân cười khổ mà nói. Vương Thanh Linh thích thuần dưỡng linh thú là có tiếng, hắn không ngờ Vương Thanh Linh thế mà lại nuôi hai con Hủ Cốt Ngạc.
“Trong lòng ta tự có tính toán, ta để chúng nó tiêu diệt yêu thú bậc hai, tiêu diệt những yêu thú bậc hai kia rồi, yêu thú bậc một còn lại không đủ gây sợ hãi.”
Ngón tay ngọc của Vương Thanh Linh chỉ về phía đầm lầy, ngoài thân hai con Hủ Cốt Ngạc bốc lên hào quang màu vàng, chui vào đầm lầy biến mất.
Không lâu sau, lòng đất kịch liệt chớp lên, một con cóc màu đen lớn cả trượng từ lòng đất chui ra, ngoài thân chảy máu không ngừng.
Hai con Hủ Cốt Ngạc từ lòng đất chui ra, mở ra cái mồm như chậu máu lao về phía con cóc màu đen.
“Cắn nó, hung hăng cắn nó cho ta, cắn cẳng chân nó, đúng, cắn cổ nó, mau cắn cổ nó đi!”
Vương Thanh Linh cổ vũ cho Hủ Cốt Ngạc, vừa chỉ huy Hủ Cốt Ngạc tiêu diệt con cóc màu đen, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Đám người Vương Thanh Thuân trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh Linh hưng phấn như vậy.
Con cóc màu đen căn bản không phải đối thủ của Hủ Cốt Ngạc, sau mấy hiệp, đã bị hai con Hủ Cốt Ngạc xé thành hai nửa, nuốt vào bụng.
“Tiếp tục, ăn no một chút, lần sau cũng không có nhiều yêu thú như vậy cho các ngươi ăn.”
Hai con Hủ Cốt Ngạc chui vào lòng đất, săn giết yêu thú khác.
Thỉnh thoảng có yêu thú từ dưới đầm lầy chui ra, hai con Hủ Cốt Ngạc rất hung tàn, chúng nó da thô thịt dày, cộng thêm hàm răng sắc bén, yêu thú bình thường căn bản không phải đối thủ của chúng nó.
Thời gian trôi qua từng chút một, hai con Hủ Cốt Ngạc quấy động đầm lầy long trời lỡ đất, rùa màu vàng lớn cả trượng, con giun màu vàng dài hơn mười trượng, dị thú đầu heo thân cá vân vân, hai con Hủ Cốt Ngạc ở trong đầm lầy hoành hành không bị ngăn trở, đuổi yêu thú dưới đầm lầy tới mặt đất, dựa vào hàm răng nhọn, Hủ Cốt Ngạc xé yêu thú khác thành mảnh vụn, nuốt vào trong bụng, cực kỳ tàn bạo.
Vương Thanh Linh luôn cổ vũ cho hai con Hủ Cốt Ngạc, khi hai con Hủ Cốt Ngạc xé yêu thú khác thành mảnh vụn, nàng sẽ trở nên dị thường hưng phấn.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hai con Hủ Cốt Ngạc đã gặp kẻ địch mạnh, một con cá sấu khổng lồ dài ba trượng, lưng có một chút linh văn màu đen, hình thể lớn hơn hai con Hủ Cốt Ngạc, cá sấu màu đen là yêu thú bậc hai trung phẩm, hình thể lớn hơn hai con Hủ Cốt Ngạc.
Hai con Hủ Cốt Ngạc nhanh chóng chạy về phía Vương Thanh Linh, cá sấu màu đen đuổi theo không tha.
“Không ổn, có một tên to xác, mau ra tay diệt nó, đừng để nó thương tổn tới Hủ Cốt Ngạc của ta, ta thật không dễ dàng gì mới bồi dưỡng chúng nó đến bậc hai.”
Vương Thanh Linh có chút khẩn trương nói, lấy ra hai tấm Hóa Thổ Thành Cương Phù, hướng thẳng đến cá sấu màu đen.
Hai tấm Hóa Thổ Thành Cương Phù hóa thành hai luồng hào quang màu vàng, lóe lên nhập vào đầm lầy phụ cận cá sấu màu đen, bùn đất dưới bụng cá sấu màu đen nhanh chóng biến thành đá màu xám trắng.
Lấy cá sấu màu đen làm trung tâm, khu vực phạm vi năm mươi trượng đều là đá màu xám trắng.
Một quả cầu lửa cỡ lớn to như căn phòng từ trên trời giáng xuống, nện chuẩn xác ở trên thân cá sấu màu đen, ngọn lửa hừng hực bao phủ cá sấu màu đen.
Vương Thu Minh bắt pháp quyết, khoảng không phía sau hiện lên một mảng lớn đốm sáng màu vàng, hóa thành những cây phi châm màu vàng dài cả thước, như sao băng rơi xuống đánh về phía biển lửa màu đỏ.
Phi châm màu vàng rậm rạp bay vào trong biển lửa màu đỏ, vang lên một đợt tiếng trầm đục.