“Nàng nói có đạo lý, để bọn Thanh Thiến cũng đi thế tục giới tránh một chút đi! Mặt khác, phái người phát tán tin tức, để bên ngoài đều biết chúng ta có một vị tộc thúc ở Thái Nhất tiên môn, còn có Băng Băng, khiến Trần Ngọc Hoa ném chuột sợ vỡ đồ.”
Tối hôm đó, Vương gia tổ chức hội nghị gia tộc, bộ phận tộc nhân ở lại phường thị, bộ phận tộc nhân trốn ở thế tục giới, bộ phận tộc nhân tới Sở quốc.
Ngoài ra, tộc nhân Vương gia ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, luyện chế các loại tiêu hao phẩm chiến tranh, bùa, pháp khí, con rối thú vân vân, hy vọng không dùng tới. Vương Thu Minh cùng Vương Thu Linh sớm đạt được Trúc Cơ Đan, trùng kích Trúc Cơ kỳ, điểm công đức thiếu, ngày sau trả, thời kì đặc thù, việc đặt biệt xử lý đặc biệt.
Vương Trường Sinh dẫn theo Uông Như Yên và Vương Trường Nguyệt truyền tống đến Hồng Diệp lĩnh.
Xuất thân lai lịch của Diệp Lâm, Vương Trường Sinh nói một lần với Uông Như Yên, biết được Vương Trường Sinh nhốt trận pháp sư bậc ba của Cửu U tông, người này còn là đối tượng Cửu U tông đuổi giết, Uông Như Yên cũng chấn động.
Uông Như Yên vốn định bế quan một đoạn thời gian, nhưng mà trước mắt mưa gió sắp đến, nàng cũng vô tâm tu luyện.
Đừng nói Uông Như Yên, Vương Trường Sinh cũng không có cách nào an tâm tu luyện.
Hắn nói với Uông Như Yên một tiếng, tiếp tục luyện chế pháp bảo sơ hình.
Tu tiên giới thực lực vi tôn, hắn đã làm quyết định cho tình huống xấu nhất, nếu Trần Ngọc Hoa muốn tiêu diệt Vương gia, Vương Trường Sinh tuyệt đối sẽ không tử chiến, hắn sẽ tìm nơi trốn đi cố gắng tu luyện, có cơ hội thì cắn Bách Hoa tông mấy cái, hắn không tin đệ tử Bách Hoa tông không có thời điểm lạc đàn.
Một lần này, hắn muốn luyện chế một món pháp bảo sơ hình loại phòng ngự, lấy linh mộc năm trăm năm làm tài liệu chính.
Hắn mở mồm, phun ra một luồng đan hỏa màu lam, bao lấy một khối linh mộc màu xanh dài ba thước.
Tầng hầm ngầm, Diệp Lâm đang dạy trận pháp cho Vương Trường Nguyệt, Vương Trường Nguyệt có chút mất tập trung.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi nếu là không muốn học cứ việc nói thẳng, cứ như ta bắt buộc ngươi học tập trận pháp.”
Diệp Lâm nhíu mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
Diệp Lâm tốt bụng truyền thụ tri thức trận pháp cho Vương Trường Nguyệt, Vương Trường Nguyệt căn bản nghe không vào, điều này làm Diệp Lâm rất căm tức. Lúc ở Cửu U tông, không biết có bao nhiêu người cầu hắn giảng giải tri thức trận pháp, Vương Trường Nguyệt luôn ngây người, đây là miệt thị đối với trận pháp sư.
“Ta hôm nay nghe không vào, gia tộc bọn ta gặp phiền toái.”
Vương Trường Nguyệt thở dài một hơi, khuôn mặt mũm mĩm trẻ con tràn đầy u sầu.
“Phiền toái? Có thể nói với ta một câu không?”
Trên mặt Vương Trường Nguyệt lộ vẻ do dự. Nàng cẩn thận suy nghĩ, dứt khoát nói cho Diệp Lâm một lần ân oán tình thù của hai nước Ngụy Đường.
Việc này không phải cơ mật gì, nói cho Diệp Lâm nghe cũng không sao, miễn cho hắn hiểu lầm, không chịu truyền thụ tri thức trận pháp.
“Cân bằng bị đánh vỡ, hai nước lại là oan gia cũ, Bách Hoa tông đối phó Ngụy quốc cũng là điều hợp tình hợp lý, gia tộc các ngươi thực lực quá yếu, Bách Hoa tông thật đúng là sẽ lấy gia tộc các ngươi lập uy, khó trách ngươi nghe không vào. Thật ra ngươi cũng không cần thiết phát sầu, nếu là người Bách Hoa tông đánh tới cửa, đánh không lại thì đầu hàng thôi, vẫn tốt hơn diệt tộc.”
“Hừ, Bách Hoa tông không dám làm như thế, tộc thúc cùng cháu gái đằng ngoại của ta là bái ở Thái Nhất tiên môn, bọn họ có hy vọng rất lớn Kết Đan, Bách Hoa tông không dám tiêu diệt Vương gia chúng ta.”
Vương Trường Nguyệt vung nắm tay hồng hào, tựa như là cổ vũ cho bản thân.
Diệp Lâm có chút kinh ngạc, nghi hoặc nói: “Tộc thúc cùng cháu gái đằng ngoại của ngươi bái ở Thái Nhất tiên môn? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc tới.”
“Ngươi đừng lừa ta nói, không nói nữa, chờ chuyện này trôi qua, ta lại theo ngươi học tập tri thức trận pháp đi! Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Vương Trường Nguyệt xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Vương Trường Nguyệt rời đi, tròng mắt Diệp Lâm chuyển động không ngừng, tựa như đang nghĩ chuyện gì.
Hơn nửa năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nhíu mày, trước người phân tán một ít tài liệu luyện khí, chung quanh phân tán một khúc gỗ màu đen to như cối xay, khúc gỗ tản mát ra một mùi cháy khét.
Hắn vốn định luyện chế một món pháp bảo sơ hình loại phòng ngự, đáng tiếc luyện chế thất bại, tài liệu báo hỏng giá trị hơn mười vạn linh thạch.
Nói cách khác, Vương Trường Sinh tốn hơn nửa năm, tiêu mất hơn mười vạn linh thạch, chỉ nhận được một ít kinh nghiệm luyện khí.
Nếu không phải hắn từ Thiên Lang bí cảnh đạt được một đống tài liệu luyện khí bậc ba, thật sự là tiêu hao không nổi.
Hắn vẫy cổ tay một cái, một mảng lớn hào quang màu vàng từ trong linh thú châu bay ra, chính là Thôn Kim Nghĩ.
Thôn Kim Nghĩ Hậu đã là bậc hai thượng phẩm, dáng người mập mạp, còn có hơn ba mươi con Thôn Kim Nghĩ bậc hai.
Vương Trường Sinh đạt được không ít trứng Kim Ban Viêm Trùng, mười quả giao cho Vương Thanh Linh ấp nở, để nàng bồi dưỡng, trứng bọ khác đều cho Thôn Kim Nghĩ ăn.
Tài liệu bậc hai bình thường, Thôn Kim Nghĩ Hậu đã chướng mắt, Thôn Kim Nghĩ rậm rạp bò ở trên khúc gỗ màu đen, nhanh gọn ăn hết khúc gỗ màu đen.
Vương Trường Sinh do dự một lát, lấy ra một hạt châu màu vàng to bằng quả trứng bồ câu, đây là thứ Kim Ban Viêm Trùng cắn nuốt lượng lớn khoáng thạch kim loại bài tiết ra, là tài liệu luyện khí bậc ba, cực kỳ cứng rắn.
Thôn Kim Nghĩ Hậu một hơi nuốt luôn hạt châu màu vàng, lười biếng, không muốn nhúc nhích.
Sau khi kiến thức Kim Ban Viêm Trùng lợi hại, Vương Trường Sinh muốn bồi dưỡng Thôn Kim Nghĩ đến bậc ba.
Vương Trường Sinh lấy ra một khối linh trúc xanh biếc dài hai thước, đút cho Thôn Kim Nghĩ Hậu, Thôn Kim Nghĩ Hậu vẫn lười biếng, hắn thu toàn bộ Thôn Kim Nghĩ về linh thú châu.
Song Đồng Thử còn đang trầm mê, chưa thức tỉnh.
“Tính toán thời gian, Thanh Khải hẳn là đã trở lại.”
Vương Trường Sinh lẩm bẩm, thu hồi tài liệu luyện khí, đi ra ngoài.
Tới tầng hầm ngầm, Vương Trường Nguyệt cũng không có đó, Diệp Lâm đang thôi diễn trận pháp.
“Muội muội ngươi bảo ta nói cho ngươi, sau khi xuất quan nhanh chóng trở về, trong tộc các ngươi đã xảy ra chuyện.”
Diệp Lâm đầu cũng không ngẩng lên, nói.
Lòng Vương Trường Sinh trầm xuống, hắn vội vàng truyền tống về Thanh Liên sơn trang, đến thẳng phòng nghị sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT