Vương Minh Nhân bắt pháp quyết, giao long lửa màu đỏ cùng phượng hoàng màu đỏ bay về phía hắn, ở nửa đường hóa thành hai cái vòng, chính là Tử Mẫu Long Phượng Hoàn.

Tử Mẫu Long Phượng Hoàn xoay một cái, nhập vào trong tay áo hắn biến mất.

“Rốt cuộc chém giết xong hai con súc sinh này, thiếu chút nữa có chuyện ngoài ý muốn.”

Vương Minh Nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy ra một cái hồ lô màu lam, nháy mắt phình to, bay về phía trên không đầm nước.

Hắn biến đổi pháp quyết, nắp hồ lô màu lam tự động bay ra, một luồng lực hút cường đại bỗng dưng xuất hiện, lượng lớn nước đầm ùn ùn bay về phía hồ lô màu lam.

Số lượng nước đầm cũng không nhiều, không qua bao lâu, nước đầm đã bị rút cạn.

Vương Minh Nhân bắt pháp quyết, hồ lô màu lam nhanh chóng khôi phục kích thước ban đầu, nhập vào ống tay áo hắn biến mất.

“Vương sư đệ, đây là một phần của ngươi.”

Triệu Vô Cực ném một cái túi trữ vật dính vết máu cho Vương Minh Nhân, cười nói.

Vương Minh Nhân lắc lắc đầu, trả lại túi trữ vật cho Triệu Vô Cực, nghiêm mặt nói: “Triệu sư huynh, không phải đã nói rồi sao? Các ngươi giúp tiểu đệ chém giết hai con súc sinh này, nước đầm thuộc về ta, vật khác thuộc về các ngươi, huynh không cần khách khí với tiểu đệ nữa.”

Hắn đối đãi người ta thành khẩn, chưa từng chiếm tiện nghi người khác, rất coi trọng hứa hẹn, vì nguyên nhân này, hắn kết giao không ít bạn bè.

“Vương sư đệ, nếu không phải đệ hỗ trợ, chúng ta cũng không giết được hai con súc sinh đó, đệ không cần khách khí với chúng ta nữa, nhận lấy đi!”

Triệu Vô Cực cười nói, giọng điệu thành khẩn.

“Đúng vậy! Vương sư đệ, đệ cũng đừng khách khí với chúng ta nữa.”

Vương Minh Nhân lắc lắc đầu, giọng điệu nghiêm khắc: “Không được, người không có chữ tín thì không được, ta không thể nhận lấy, mọi người nếu là như thế, tiểu đệ về sau không dám tìm mọi người hỗ trợ nữa.”

Nghe xong lời này, hai người bọn Triệu Vô Cực không chối từ nữa, chia xong thi thể yêu thú cùng linh dược.

“Triệu sư huynh, Lý sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi chốc lát, chạy tới một chỗ tiếp theo đi! Qua mấy ngày nữa, bí cảnh sẽ đóng cửa, chúng ta phải nắm chặt thời gian, hái thêm một ít linh dược mới được.”



Đề nghị của Vương Minh Nhân, được hai người bọn Triệu Vô Cực đồng ý.

Thái Nhất bí cảnh là tiểu thế giới do bậc đại năng của Thái Nhất tiên môn mở ra, bày ra nhiều tầng cấm chế, yêu thú tiến vào bậc ba, sẽ xúc động cấm chế, truyền tống đến nơi đặc thù, chưa từng có ngoại lệ.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, pháp lực của bọn họ khôi phục gần đủ, cùng nhau cất bước đi ra ngoài.

Không qua bao lâu, ba người bọn Vương Minh Nhân liền biến mất ở trong rừng rậm.

Vạn Xà cốc, rừng trúc màu xanh nào đó.

Mười tu sĩ Luyện Khí bọn Vương Thu Minh đang vây công một con bọ ngựa màu xanh cao hơn một trượng, bọ ngựa màu xanh là yêu trùng bậc một thượng phẩm, căn bản không phải đối thủ của đám người Vương Thu Minh, nó vết thương chồng chất, gãy cánh trái, chi trước bị vật sắc chặt đứt.

Vương Trường Sinh, Vương Thanh Sơn cùng Vương Thanh Thuân đứng ở nơi xa, không nói được một lời.

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một quả cầu lửa cỡ lớn nện ở trên thân bọ ngựa màu xanh, ngọn lửa hừng hực bao phủ bọ ngựa màu xanh.

Một tay Vương Thu Minh vẽ vào hư không, nhiều đốm sáng màu xanh bỗng dưng hiện lên, hóa thành một đao gió cỡ lớn dài bằng ván cửa, hóa thành một đạo thanh quang nhập vào biển lửa bên trong.

Một tiếng rên rỉ thê lương vang lên, không qua bao lâu, biển lửa tán loạn biến mất.

Bọ ngựa màu xanh tách thành hai, ngã xuống trong vũng máu, thi thể cháy đen.

Vương Trường Sinh lấy ra bình thu hồn, thu đi tinh hồn yêu vật này.

“Được rồi, thời gian chúng ta ra ngoài cũng không ngắn nữa, trở về đi!”

Đoàn người Vương Trường Sinh nán lại ở Vạn Xà cốc hơn một tháng, một con yêu thú bậc hai cũng chưa đụng tới, đều là yêu thú bậc một.

Non nửa tháng sau, đoàn người Vương Trường Sinh về tới Thanh Liên sơn trang.

Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh sốt ruột không chờ được thả ra Phệ Hồn Kim Thiền.

Hắn lấy ra một cái bình thu hồn, đánh lên một đạo pháp quyết.



Bình thu hồn xoay vù vù, nháy mắt phóng to mười mấy lần, nắp bình bay lên, hơn trăm quầng sáng màu xanh lục kích thước không đồng nhất từ trong đó bay ra, giống như đom đóm, bay lượn ở trong mật thất.

Phệ Hồn Kim Thiền bị quầng sáng màu xanh lục hấp dẫn, nó giống như nhìn thấy mỹ vị gì, bốn cái cánh vỗ không ngừng, mở mồm phun ra một mảng lớn quầng màu đen, che kín mấy quầng sáng màu xanh lục, mấy quầng sáng màu xanh lục bị quầng màu đen cuốn vào trong miệng nó biến mất.

Sau khi nếm được mỹ vị của tinh hồn yêu thú, Phệ Hồn Kim Thiền khó có thể tự kiềm chế, bốn cái cánh vỗ không ngừng, đuổi theo quầng sáng màu xanh lục, cắn nuốt từng quầng sáng màu xanh lục, trong miệng phát ra một đợt tiếng kêu vui vẻ.

Sau khi cắn nuốt hết toàn bộ quầng sáng màu xanh lục, Phệ Hồn Kim Thiền bay trở về trước mặt Vương Trường Sinh.

Hai cánh nó dang ra lớn hơn một trượng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra biểu cảm thất vọng, Phệ Hồn Kim Thiền cắn nuốt hết tinh hồn hơn trăm con yêu thú bậc một, thần thức Vương Trường Sinh tăng trưởng có thể xem nhẹ không tính.

Hắn đoán, hoặc là cấp bậc Phệ Hồn Kim Thiền quá thấp, hoặc là Phệ Hồn Kim Thiền cắn nuốt quá ít tinh hồn yêu thú, cần cắn nuốt tinh hồn lượng lớn yêu thú mới được.

Chuyến đi Nam Hải, cần đẩy sớm mới được.

Hắn thu Phệ Hồn Kim Thiền về linh thú châu, đi ra khỏi mật thất.

Lúc tới đại sảnh, Vương Trường Sinh thấy được Uông Như Yên.

Uông Như Yên bế quan bốn năm, vẫn là Trúc Cơ tầng sáu, xem ra bình cảnh cũng không dễ dàng hóa giải.

“Nương tử, nàng xuất quan rồi.”

Uông Như Yên mỉm cười, nói: “Phu quân, chàng tu luyện ra linh thuật rồi?”

Vương Trường Sinh cười gật gật đầu, một năm một mười nói cho Uông Như Yên.

“Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, phu quân chàng tu luyện lại là công pháp thuộc tính thủy, Nam Hải tương đối dễ dàng mua được pháp bảo thuộc tính thủy, nếu săn giết yêu thú, vẫn là người một nhà chúng ta tổ đội tương đối tốt hơn, người ngoài vẫn là có phiêu lưu nhất định.”

“Nếu nàng chưa xuất quan, ta là tính dẫn đám người Thanh Sơn tới Nam Hải săn giết yêu thú, nương tử đã xuất quan, có thể dẫn thêm vài người.”

Vương Trường Sinh nói cho Uông Như Yên chuyện Triệu Chính cùng Vương Thanh Thiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play