Vì đạt được truyền thừa của Kim Dương tông, các môn phái đều ban cho đệ tử dẫn đội bảo vật uy lực lớn, tu sĩ Ngụy quốc cùng Đường quốc đều biết đối phương có bài tẩy, bảo trì khắc chế, chưa sử dụng mà thôi.
“Dừng tay, đều dừng tay cho ta, ta thấy chúng ta không cần thiết đánh ngươi chết ta sống, ít nhất không phải bây giờ. Chúng ta liên thủ lấy bảo vật, bảo vật vào tay rồi lại đánh cũng không muộn, ai biết có cấm chế nào lợi hại không, tiếp tục đánh, chỉ là để người khác chiếm tiện nghi.”
Dẫn đội của bốn tông phái Ngụy quốc và dẫn đội của ba tông phái Đường quốc đạt thành hiệp nghị, hai bên dừng tay giảng hòa, liên hợp lấy bảo vật.
“Mở cửa điện trước, bảo vật hẳn là ở bên trong.”
Hơn trăm tu sĩ Trúc Cơ liên thủ công kích cửa điện, đủ loại pháp khí, các loại pháp thuật đánh ở trên cửa điện.
Tiếng nổ không ngừng, các loại linh quang giao nhau, thanh thế kinh người.
Bên ngoài hẻm núi thật lớn nào đó, hẻm núi bị một mảng lớn sương mù màu trắng bao phủ, ngoài hẻm núi là một mảng rừng trúc màu xanh.
Diệp Đồng dẫn dắt mười lăm đệ tử Bách Linh môn, hoặc phóng thích pháp thuật, hoặc khống chế pháp khí, công kích sương mù màu trắng.
Tiếng nổ “ầm ầm ầm” không ngừng nghỉ, các loại linh quang lóe lên không ngừng.
Nửa khắc đồng hồ sau, một tiếng nổ thật lớn vang lên, đất rung núi chuyển, sương mù màu trắng kịch liệt quay cuồng, tán loạn biến mất, một tòa nhà diện tích mấy chục mẫu xuất hiện ở trước mặt bọn họ, một luồng linh khí tinh thuần tuôn trào ra.
Trên bảng hiệu cửa sân vườn có khắc ba chữ to tàn phá, Diệp Đồng mơ hồ có thể nhận ra một chữ “Dược”.
“Linh dược viên (vườn linh dược), thế mà lại là một khu vườn linh dược! Ha ha.”
Diệp Đồng nhịn không được phát ra một đợt tiếng cười điên cuồng, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Bọn họ phát hiện hẻm núi có cấm chế, vốn tưởng là động phủ vị tu sĩ bậc cao nào đó, mười sáu tu sĩ Trúc Cơ liên thủ công kích cả buổi, lúc này mới đánh tan trận pháp, thế mà lại là một khu vườn linh dược.
“Diệp sư huynh, cẩn thận một chút, nói không chừng còn có cấm chế lợi hại.”
“Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù cấm chế còn, cũng sẽ không quá mạnh, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận.”
Diệp Đồng nói xong, lấy ra hai con rối thú bậc hai hạ phẩm, đi ở phía trước, bọn họ theo ở phía sau.
Nếu là trong vườn linh dược có linh dược ngàn năm, nộp lên, bọn họ khẳng định có thể được thưởng một món cực lớn.
Hòn đảo nhỏ nào đó hình quả trứng, thảm thực vật trên đảo thưa thớt, linh khí mỏng manh.
Một luồng hào quang màu vàng từ phía chân trời nơi xa bay tới, không qua bao lâu, hào quang màu vàng đáp ở bên ngoài một hẻm núi chật hẹp, chính là ba người bọn Vương Thanh Sơn.
Bọn họ từ trên người Tam Thủ Giảo nhảy xuống, ánh mắt nhìn về phía trong hẻm núi.
Trong hẻm núi mọc đầy cỏ dại, đá vụn khắp nơi, nhìn qua cũng không có gì khác thường.
Tam Thủ Giảo gầm nhẹ vài tiếng, có chút hưng phấn.
“Trong hẻm núi có yêu thú, xem ra, hẳn là có linh dược nào đó không ít năm tuổi, nếu không Tam Thủ Giảo sẽ không hưng phấn như vậy.”
Vương Thanh Sơn phân tích. Nếu là yêu thú bậc ba, Tam Thủ Giảo sẽ không hưng phấn như vậy.
Vương Trường Hào thả ra hai con khỉ vượn rối thú, đi ở phía trước, bọn họ theo ở phía sau.
Hẻm núi không lớn, không qua bao lâu, bọn họ đã đi tới điểm cuối, một thác nước từ trên trời đổ xuống xuất hiện ở trước mặt bọn họ, phía dưới thác nước có một đầm nước lớn mấy chục trượng.
Tam Thủ Giảo hướng thác nước không ngừng phát ra một đợt tiếng rống, cái đuôi vẫy không ngừng, tỏ ra rất hưng phấn.
Không qua bao lâu, phía sau thác nước truyền đến hai tiếng rống giận, ngay sau đó, hai luồng hào quang màu lam từ phía sau thác nước bay ra, thế mà là hai dị thú to như nghé con.
Toàn thân con thú này trải rộng vảy màu lam to bằng nắm tay, đầu có ba mắt, lưng mọc hai cánh, dưới bụng có ba chân,
Hai con yêu thú đều là yêu thú bậc hai thượng phẩm, chúng nó vừa lộ diện, Tam Thủ Giảo lập tức công kích chúng nó.
Tam Thủ Giảo mở ra cái mồm to đỏ lòm, ba cái đầu phân biệt phun ra lửa màu đỏ, bông tuyết màu trắng cùng tia chớp màu vàng, đánh về phía hai con dị thú.
Hai con dị thú đều phát ra một tiếng rống giận, ngoài thân toát ra vô số hồ quang màu lam, chúng nó thi nhau há mồm, đều phun ra một mảng lớn tia chớp màu lam nghênh đón.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ thật lớn vang lên, ánh lửa, lôi quang màu bạc, lôi quang màu lam giao nhau.
Vương Trường Hào thả ra hai con nhện rối thú bậc hai, lao về phía hai con dị thú.
Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn cũng thả ra hai con rối thú bậc hai, công kích hai con dị thú.
“Rống rống!”
Hai con dị thú đều phát ra một tiếng gầm nhẹ, con mắt thứ ba đều có một cột sáng màu lam bắn ra, lóe lên đánh ở trên thân hai con nhện rối thú, đông lạnh chúng nó thành tượng băng.
Một mảng lớn hào quang màu vàng bay vút đến, bao phủ trên thân một con dị thú, con dị thú này nhất thời không thể động đậy.
Vương Thanh Sơn bắt kiếm quyết, chín thanh phi kiếm màu xanh từ trong hộp kiếm bay ra, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh, khí thế hùng hổ chém về phía con dị thú bị hào quang màu vàng cố định kia.
Hét thảm một tiếng, dị thú bị thanh kiếm khổng lồ màu xanh chém thành hai đoạn, chết không thể chết lại.
Một con dị thú khác thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng vỗ đôi cánh thật lớn, lao vút lên trời, hóa thành một luồng hào quang màu lam bay lên trời cao.
Tấm gương màu vàng trên tay Vương Thanh Sơn soi về phía hư không, hào quang màu vàng lóe lên, một mảng lớn hào quang màu vàng bắn ra, bao phủ về phía hào quang màu lam.
Một tiếng xé gió dựng lên, thanh kiếm khổng lồ màu xanh xoay một cái, chém về phía hào quang màu lam.
Ngoài thân dị thú toát ra vô số hồ quang màu lam, ngoài thân hào quang màu lam bừng sáng, mấy chục quả cầu sét màu lam đánh về phía hào quang màu vàng, tốc độ của dị thú nhanh hơn không chỉ gấp đôi.
Hào quang màu vàng cố định toàn bộ quả cầu sét màu lam, nhưng dị thú đã chạy ra xa mấy chục trượng.
“Bách Kiếm Quy Nhất.”
Theo một tiếng của Vương Thanh Sơn hạ xuống, hơn trăm phi kiếm màu xanh rợp trời rợp đất bắn nhanh đến, nơi phi kiếm đi qua, tiếng xé gió mãnh liệt, thanh thế làm người ta sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT