Lâm Ngọc Hinh là Tử Tiêu môn bồi dưỡng ra, nhưng nàng họ Lâm, nếu là chậm chạp không hóa giải mâu thuẫn nhỏ này, tương lai có thể là vấn đề lớn, một nữ tộc nhân Luyện Khí kỳ, có thể hóa giải khoảng cách của hai nhà trước đó, cớ sao mà không làm.

“Người một nhà không nói lời hai nhà, về sau chúng ta là thân gia rồi, cháu nội của ta cưới cháu gái của ngươi, hai nhà chúng ta về sau cần hợp tác nhiều hơn mới được. Lâm tiên tử, Tử Tiêu môn sở trường chế tác phù triện, các ngươi cần không ít lá bùa trống nhỉ! Vương gia chúng ta có không ít lá bùa trống, chúng ta hợp tác, ngươi xem thế nào?”

Hồng Diệp lĩnh khai khẩn sáu mươi mẫu linh điền, toàn bộ gieo trồng Thất Tinh Thảo, dùng để chế tác lá bùa trống, nhưng chế phù sư của Vương gia cũng không nhiều, lượng tiêu dùng không lớn, cộng thêm da cá của Kim Lân Lý Ngư (cá chép vảy vàng) cũng có thể chế tác lá bùa, bởi vậy, Vương gia trữ lượng lớn lá bùa trống, đặt ở trong cửa hàng bán, một năm cũng không bán bao nhiêu.

Bây giờ Kim Lân Lý Ngư đã không dễ bán, nếu không da cá Kim Lân Lý Ngư có thể lấy để luyện chế lá bùa, Vương gia đã sớm không nuôi Kim Lân Lý Ngư nữa.

Tử Tiêu môn lấy phù triện thuật nổi tiếng các quốc gia chung quanh, số lượng chế phù sư rất nhiều, lượng lá bùa dùng khẳng định không ít, nếu có thể hợp tác với Tử Tiêu môn, lá bùa trống của Vương gia liền không lo nguồn tiêu thụ nữa.

“Nếu chất lượng lá bùa không có vấn đề, thiếp thân có thể hợp tác với Vương gia các ngươi, về phần giá, để người bên dưới đi nói chuyện đi!”

Lâm Ngọc Hinh sảng khoái đáp ứng, Tử Tiêu môn cần lượng lớn lá bùa, có hợp tác với nhiều gia tộc tu tiên, bây giờ thêm một cái Vương gia mà thôi.

Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Vương Trường Sinh càng đậm hơn, nói: “Lâm tiên tử là trưởng lão Tử Tiêu môn, hẳn là hiểu được phù triện thuật nhỉ!”

“Thiếp thân là một vị chế phù sư bậc hai thượng phẩm, như thế nào? Vương đạo hữu cũng hứng thú đối với phù triện thuật?”

Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Tiện nội rất hứng thú đối với phù triện thuật, không biết Lâm tiên tử có thể chỉ điểm bến mê hay không?”

Uông Như Yên là chế phù sư bậc hai trung phẩm, nếu là Lâm Ngọc Hinh có thể chỉ điểm đôi chút, được lợi rất nhiều.

“Chỉ thì điểm không dám, nếu là Vương phu nhân cảm thấy hứng thú đối với phù triện thuật, thiếp thân có thể tham thảo với nàng ấy một lần.”

Vương Trường Sinh mừng rỡ, gọi Uông Như Yên tới, để cho nàng và Lâm Ngọc Hinh trao đổi phù triện thuật.

Lâm Ngọc Hinh ở đạo phù triện trình độ rất sâu, Uông Như Yên trao đổi với Lâm Ngọc Hinh, được lợi rất nhiều.



Nói chuyện phiếm một canh giờ, Lâm Ngọc Hinh liền cáo từ rời khỏi, Vương Trường Sinh thấy nàng ý đi đã quyết, cũng không tiện giữ lại thêm, tự mình tiễn nàng rời khỏi.

Ba ngày sau, Vương Thu Hồng kết hôn, sảnh đãi khách tụ tập mấy trăm người tu tiên.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trên chủ tọa, sau khi uống trà cháu dâu, tặng cho bọn họ một phần quà.

Vương Trường Sinh tự tay luyện chế một bộ pháp khí tặng cho bọn họ, ngoài ra, còn có năm ngàn khối linh thạch.

Uông Như Yên tặng năm tấm phù triện bậc hai làm quà cho bọn họ, còn có năm ngàn khối linh thạch.

Xử lý xong hôn sự của Vương Thu Hồng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đồng thời bế quan tu luyện.

Vương Thanh Sơn cùng Vương Thanh Thuân cũng bế quan tu luyện theo, trùng kích cảnh giới cao hơn.

Xuân đi đông đến, thời gian như thoi đưa, bảy năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Thái Nhất tiên môn, ngọn núi nào đó toàn thân màu đỏ.

Một đạo hào quang màu trắng từ chân trời nơi xa bay tới, đáp ở cửa tòa nhà nào đó, hào quang màu trắng là một món pháp khí hoa sen, Tô Băng Băng đứng ở trên pháp khí hoa sen.

Nàng tu luyện là công pháp địa phẩm 《 Kiền Băng Bảo Điển 》, bảy năm thời gian, nàng thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng bốn.

“Giải đấu tông môn cũng tổ chức năm ngày rồi, Vương sư huynh còn chưa xuất quan, sẽ không là bỏ lỡ chứ!”

Tô Băng Băng lẩm bẩm, lấy ra một cái truyền âm giấy hạc, thấp giọng nói vài câu, ném vào trong tòa nhà.

Không qua bao lâu, cửa sân mở ra, Vương Minh Giang đi ra, trên mặt treo nụ cười nồng đậm.

Bế quan bảy năm, hắn thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng sáu, đương nhiên, trái Kim Diễm Quả bảy trăm năm tuổi kia không thể không có công lao.



Vương Trường Sinh cho hắn ba trái Kim Diễm Quả, hắn đã dùng hết.

“Vương sư huynh, ngươi xuất quan rồi. Giải đấu tông môn đã tổ chức được năm ngày, ngươi nếu còn không xuất quan, sẽ bỏ lỡ giải đấu tông môn.”

Thái Nhất tiên môn tổ chức giải đấu tông môn, từ trong đó chọn lựa đệ tử tinh anh tiến vào Thái Nhất bí cảnh hái linh dược, cũng là rèn luyện. Đệ tử Trúc Cơ kỳ có thể ở giải đấu tông môn đạt được thứ hạng, lại từ bí cảnh bình an trở về, Thái Nhất tiên môn sẽ tăng thêm cường độ bồi dưỡng.

“Không sao, ta đi gặp mặt sư phụ, lại đi tham gia giải đấu tông môn, Tô sư muội, muội cũng tham gia giải đấu tông môn sao?”

Giải đấu tông môn là một thịnh hội lớn của Thái Nhất tiên môn, sẽ có lượng lớn đệ tử tham gia. Đệ tử tham gia giải đấu, phải đi vào trong một linh bảo tên là Vạn Yêu Tháp vượt ải, Vạn Yêu Tháp có thể huyễn hóa ra các loại yêu thú, cao nhất có thể huyễn hóa ra yêu thú bậc bốn thượng phẩm, căn cứ số tầng cùng thời gian xông qua tiến hành xếp hạng, xông qua số tầng càng nhiều, thời gian tiêu tốn càng ngắn, xếp hạng càng cao.

Tô Băng Băng gật gật đầu, cười khổ nói: “Tham gia rồi, dừng lại ở cửa ải thứ bảy, cửa ải thứ bảy là ba con yêu thú bậc hai trung phẩm, phi cầm, mãnh thú và hung trùng đều có, ta không phải đối thủ của chúng nó. Vương sư huynh, trông vào ngươi rồi, hy vọng ngươi có thể tiến vào trăm hạng đầu.”

Vương Minh Nhân cười tự tin, nói: “Trăm hạng đầu? Mục tiêu của ta là mười hạng đầu, ta đi gặp sư phụ trước, Tô sư muội, ngươi đi về trước đi!”

Hắn lấy ra một đôi bánh xe lửa màu đỏ, hướng trời cao bay đi.

Ngô quốc, núi Thiên Tuyền.

Căn nhà yên tĩnh nào đó, trong phòng, Mặc Thải Vân nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vui mừng.

Trên tay Vương Minh Giang bế một đứa bé, trên mặt tràn đầy vui mừng, ở bên cạnh hắn, còn có hai đứa bé một trai một gái.

Vương Minh Giang và Mặc Thải Vân thành thân bảy năm, đã có hai con trai một con gái, trên tay hắn ôm là đứa con thứ ba.

Con trai lớn nhất Vương Trường Tín, con gái thứ hai Vương Trường Hân, Vương Trường Tín là tam linh căn, Vương Trường Hân là tứ linh căn.

Vương Minh Giang đã một trăm hai mươi ba tuổi, nếu có đủ linh thạch, hắn và Mặc Thải Vân thật sự có thể thành lập một gia tộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play