Không qua bao lâu, Trần Duyệt bưng một bộ đồ uống trà tinh xảo đẹp đẽ đi đến.
Trần Nhất Long cầm lên ấm trà, rót cho Vương Trường Sinh một chén linh trà.
“Vương đạo hữu, thử đặc sản linh trà Hắc Hoa trà của Mộc Long các chúng ta.”
Uông Như Yên giành trước một bước, nâng chén trà lên uống một ngụm, cười nói: “Trà ngon, thiếp thân có chút khát, Trần tiền bối sẽ không trách tội chứ!”
“Ha ha, Vương phu nhân nói đùa rồi, một chén trà mà thôi.”
Trần Nhất Long hào sảng cười cười, cũng không để ý.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh mở miệng hỏi: “Trần đạo hữu, nghe nói ngươi cùng tôn phu nhân đều là tu sĩ Kết Đan, sao không thấy tôn phu nhân?”
Trên mặt Trần Nhất Long chưa lộ ra chút nét lạ nào, trái lại Trần Duyệt ở một bên, trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng, một màn này, bị Uông Như Yên thấy ở trong mắt.
“Tiện nội đang bế quan tu luyện, không rảnh ra gặp, mong Vương đạo hữu đừng để bụng.”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Trần đạo hữu, tại hạ muốn tìm thiên địa linh thủy luyện khí, ngươi thân là các chủ Mộc Long các, có biết tung tích thiên địa linh thủy hay không?”
Trần Nhất Long tốt xấu gì cũng là tu sĩ Kết Đan, tu sĩ Kết Đan hắn quen biết khẳng định không ít, có lẽ có người có được thiên địa linh thủy.
“Thiên địa linh thủy? Chưa từng nghe nói.”
Trần Nhất Long lắc lắc đầu, hắn đổi giọng điệu, nói tiếp: “Nhưng Vương đạo hữu cũng đã mở miệng, Trần mỗ có thể phái người hỏi thăm một chút, Mộc Long các chúng ta tuy là môn phái nhỏ, hỏi thăm tin tức vẫn là không có vấn đề.”
“Vậy phiền Trần đạo hữu rồi, đa tạ.”
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Trần Nhất Long liền dẫn theo Trần Duyệt rời khỏi.
“Phu quân, phu nhân của Trần Nhất Long hình như là đã xảy ra chuyện, lúc chàng nhắc tới phu nhân của hắn, sắc mặt con gái hắn không dễ coi.”
Uông Như Yên thấp giọng nói.
“Cái này không liên quan tới chúng ta, như vậy cũng tốt, trên đảo chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan, chúng ta cũng có thể yên tâm một chút.”
Vương Trường Sinh chỉ là Kết Đan tầng một, người tu luyện《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, bản thân pháp lực đã khá tinh thuần, nếu một chọi một, hắn cũng không e ngại Trần Nhất Long.
Cứ như vậy, Vương Trường Sinh ở lại Mộc Long các.
Trần Nhất Long cách vài bữa sẽ tìm Vương Trường Sinh uống trà nói chuyện phiếm, trao đổi tâm đắc tu luyện.
Nửa tháng rất nhanh đã trôi qua, một ngày này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm.
“Phu quân, chàng có hay không cảm thấy, Trần tiền bối đến quá thường xuyên rồi nhỉ! Ta luôn cảm thấy hắn có mưu đồ, ta thấy chúng ta vẫn là sớm một chút rời khỏi đi!”
Uông Như Yên có chút lo lắng, nếu nói là ân cứu mạng, giữ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ở thêm vài ngày còn chưa tính, Trần Nhất Long đến quá thường xuyên, bày tư thái tương đối thấp.
Trần Nhất Long tốt xấu gì là người đứng đầu một phái, cho dù tu vi không cao, cũng không cần bày thấp tư thái.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, đợi lát nữa chúng ta liền cáo từ rời khỏi.”
Vẻ mặt hắn khẽ động, sờ linh thú châu trên tay, linh quang lóe lên, Song Đồng Thử từ trong linh thú châu bay ra.
Hình thể Song Đồng Thử béo hơn không chỉ một vòng, nhìn qua càng thêm mập mạp cồng kềnh.
Song Đồng Thử giúp Vương Trường Sinh đạt được không ít thứ, là phó tướng của Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh cũng không bạc đãi nó, cách mấy tháng liền đút cho nó một cây linh dược trăm năm.
Nó đã là linh thú bậc hai thượng phẩm, khứu giác so với trước kia càng thêm linh mẫn.
Vương Trường Sinh bắt lấy chi trước của nó, trong miệng Song Đồng Thử phát ra tiếng kêu quái dị chít chít, chi sau không ngừng run run, cái đuôi vẫy qua vẫy lại.
Uông Như Yên nuôi hai con Bích Nhãn Hàn Tàm, đều đã bồi dưỡng đến bậc hai hạ phẩm, Bích Nhãn Hàn Tàm đứng trong Thiên Địa Kỳ Trùng bảng, tiến giai cần tài nguyên lớn hơn một chút. Linh thạch Uông Như Yên kiếm được, không phải tiêu ở trên người Vương Trường Sinh, chính là tiêu ở trên người con cháu, có thể bồi dưỡng hai con Bích Nhãn Hàn Tàm đến bậc hai hạ phẩm, đã rất không tệ rồi.
Song Đồng Thử sở trường tìm kiếm linh dược, khứu giác linh mẫn, Vương gia mua mấy con Song Đồng Thử giống cái bậc một, lai giống cùng Song Đồng Thử trên tay Vương Trường Sinh, đã sinh ra hơn hai mươi con Song Đồng Thử, tộc nhân ở bên ngoài săn giết yêu thú, sẽ mang theo Song Đồng Thử tìm kiếm linh dược.
Vương Trường Sinh mỉm cười, đặt Song Đồng Thử tới trên bàn. Trong miệng Song Đồng Thử không ngừng phát ra tiếng kêu lạ chít chít, tựa như đang đòi cái gì.
Vương Trường Sinh lấy ra một miếng thịt cá màu xanh to bằng quả dưa hấu, đặt tới trên mặt bàn.
Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, ngư yêu nhiều nhất.
Đây là thịt yêu thú bậc hai Thanh Lý Yêu, chất thịt ngon, ẩn chứa linh khí.
Song Đồng Thử cũng không khách khí, bắt đầu căn ăn, cái đuôi vẫy không dừng.
Tốc độ ăn của nó rất nhanh, không đến nửa khắc đồng hồ, miếng thịt cá này rất nhanh đã vào bụng nó.
Ăn uống no đủ, Song Đồng Thử nằm ở trên bàn đá duỗi thẳng tứ chi, nhìn qua cực kỳ thích ý.
Uông Như Yên thấy một màn như vậy, nhịn không được “phốc” bật cười.
“Phu quân, con Song Đồng Thử này của chàng thật thú vị.”
“Tên này lượng ăn rất lớn, linh dược bậc hai quá đắt, cũng may thịt yêu thú nó cũng ăn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc này, chỉ cần thứ ẩn chứa linh khí, nó ăn hết, không kén ăn một chút nào.”
Vương Trường Sinh cưng chiều xoa xoa cái bụng tròn trịa của Song Đồng Thử, cười nói.
Đột nhiên, Vương Trường Sinh cảm ứng được cái gì, thu Song Đồng Thử về linh thú châu, bàn tay sáng lên một đợt hào quang màu lam, hóa thành một mảng lớn nước trong, dọn sạch dấu vết trên mặt bàn đá.
Không qua bao lâu, tiếng Trần Nhất Long từ bên ngoài truyền đến: “Vương đạo hữu, tại hạ kiếm được một hũ trà ngon, ngươi có tiện thưởng thức không?”
“Trần đạo hữu, vào nói chuyện đi!”
Rất nhanh, Trần Nhất Long đi đến, cầm trên tay một hũ trà tinh xảo đẹp đẽ.
“Trần đạo hữu, ngươi tới vừa lúc, có tung tích thiên địa linh thủy sao?”
Trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, mở miệng hỏi.
“Tạm thời còn chưa có, thiên địa linh thủy là tài liệu luyện đan luyện khí tốt nhất, vốn đã tương đối ít gặp, càng đừng nói thiên địa linh thủy bậc ba. Vương đạo hữu ở thêm một đoạn thời gian, có tung tích thiên địa linh thủy, Trần mỗ lập tức nói cho ngươi.”
“Đa tạ ý tốt của Trần đạo hữu, vợ chồng hai người chúng ta có việc trong người, không tiện ở lâu, nếu là có duyên, ngày khác sẽ gặp lại.”
Vương Trường Sinh khách khí nói, hắn chung quy không có khả năng luôn luôn chờ đợi ở Mộc Long các, dù sao thiên địa linh thủy vốn đã khó tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT