Phòng nghị sự, Vương Thanh Khải đang nghe tám vị trưởng lão báo cáo.
Vương Trường Tinh tuổi tác đã cao, Vương Trường Dương tiếp nhận vị trí của hắn.
Vương Trường Dương là con trai Vương Minh Giang, đã thành thân.
Trên tay Vương Trường Dương đang cầm một quyển sổ sách, nói: “Gia chủ, trước mắt trong tộc có mười chín cửa hàng, lợi nhuận nhiều nhất là cửa hàng con rối, tiếp theo đến cửa hàng đan dược, cửa hàng phù triện thu nhập so với năm trước đã tăng thêm hai phần, tửu lâu thu nhập giảm xuống ba phần.”
Vương Thanh Viễn cầm trên tay một quyển sổ, cao giọng nói: “Gia chủ, năm nay thu nhập là tám vạn bảy ngàn tám trăm ba mươi bảy khối linh thạch, chi bốn vạn năm ngàn bốn trăm bốn mươi ba khối linh thạch, lợi nhuận bốn vạn hai ngàn ba trăm chín mươi tư khối linh thạch.”
Vì tăng thêm thu nhập, đại bộ phận tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia đều đang điên cuồng kiếm linh thạch, chế tác con rối, phù triện, pháp khí, cờ trận trận bàn. Đương nhiên, bọn họ điên cuồng kiếm linh thạch, ảnh hưởng nghiêm trọng bọn họ tu luyện, nếu không phải như thế, linh thảo chưa trưởng thành, Vương gia căn bản không có khả năng kiếm nhiều linh thạch như vậy.
Mỗi một vị tộc nhân Vương gia, đặc biệt tộc nhân nắm giữ một nghề, đều đang cố gắng kiếm linh thạch, cống hiến một phần lực lượng của mình cho gia tộc.
Đương nhiên, mọi thứ bọn họ làm, đều là có được điểm công đức.
Vương gia xuất hiện tu sĩ Kết Đan, gia tộc phát triển nghênh đón một chương mới, một Kim Đan gia tộc không có linh mạch bậc ba, quả thực là mất mặt.
Vương Thanh Khải mang bộ phận tộc nhân không tinh thông nghề nào phái đến phường thị Thanh Nguyệt và Bạch Long cốc, hoặc làm dẫn đường, hoặc làm công cho cửa hàng khác, chỉ cần không giết người đoạt bảo, công việc kiếm linh thạch đều có thể nhìn thấy bóng dáng tộc nhân Vương gia.
Hắn còn phái ra một bộ phận tộc nhân, đến thế tục giới đi tìm tài nguyên tu tiên, xem xem có thể phát hiện một hai mỏ quặng cỡ nhỏ hay không, đáng tiếc không có bất cứ thu hoạch gì.
Vương Thanh Khải áp dụng phương thức tăng thu giảm chi, tộc nhân hơn sáu mươi tuổi, bổng lộc trừ đi một nửa, năm năm trả một lần.
Không quản lý gia đình không biết củi gạo đắt, Vương Thanh Khải đã nghĩ mọi cách đi kiếm linh thạch, nhưng tài nguyên tu tiên Ngụy quốc vốn chỉ có vậy, nếu là phái người đi xa quốc gia khác làm ăn, đầu tư giai đoạn đầu quá lớn, làm không tốt sẽ lỗ vốn. Tài nguyên tu tiên Ngụy quốc tuy ít, ở Ngụy quốc kiếm linh thạch, sự an toàn của tộc nhân có bảo đảm, thu nhập tương đối ổn định.
“Năm nay thu nhập không tệ, một năm mới, mọi người cần càng thêm cố gắng, sớm ngày gom đủ linh thạch tấn thăng linh mạch. Linh mạch tấn thăng thành bậc ba, có lợi cho cửu thúc tu luyện, thực lực cửu thúc càng mạnh hơn, chúng ta cũng có thể được lợi theo.”
Vương Thanh Khải nghiêm mặt nói.
“Vâng, gia chủ, đồng lòng hợp sức, lớn mạnh Vương thị ta.”
Đám người Vương Thanh Viễn trăm miệng một lời, ánh mắt mỗi người đều kiên định vô cùng.
...
Hơn năm tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, trên người bao phủ một tầng ánh sáng màu lam, trong phòng lơ lửng nhiều điểm ánh sáng màu lam.
Một lát sau, ánh sáng màu lam ngoài thân hắn tan đi, ánh sáng màu lam trong phòng cũng biến mất.
Vương Trường Sinh mở mắt, phun ra một ngụm khí đục.
Ô Nguyệt Hàn Thủy hiệu quả quả thật không tệ, chỉ là số lượng quá ít. Vương Trường Sinh nhắm chừng, ít nhất cần hai ba trăm cân thiên địa linh thủy bậc ba pha loãng, hắn mới có thể tu luyện đến Kết Đan tầng hai.
Trong phòng lơ lửng mấy lá bùa truyền âm, Vương Trường Sinh lần lượt xem xét, Uông Hoa Sơn, Quảng Đông Nhân, Tử Dương đạo nhân đều có. Tử Dương đạo nhân muốn tìm hắn uống trà nói chuyện phiếm, Uông Hoa Sơn và Quảng Đông Nhân dặn dò hắn đừng bỏ lỡ hội đấu giá.
Đi ra khỏi chỗ ở, Vương Trường Sinh sau khi nghe ngóng một vị tu sĩ cấp thấp, biết được hôm nay là ngày hội đấu giá tổ chức, hắn vội vàng đẩy nhanh bước chân, chạy tới hội trường đấu giá.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh xuất hiện ở cửa một tòa cung điện màu vàng cao hơn mười trượng. Cung điện màu vàng trang sức huy hoàng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Đa Bảo cung”, cửa chính mở rộng, hai tu sĩ Trúc Cơ canh giữ ở cửa.
Đại điện rộng rãi sáng ngời, trên cột đá thô to được khảm không ít ngọc thạch tinh xảo đẹp đẽ, trên một đài cao hình tròn chế tạo từ Thanh Ngọc Thạch, một nam tử trung niên trông tháo vát đang bán đấu giá một viên yêu đan bậc ba.
Quanh đài cao hình tròn bày mấy trăm cái ghế ngọc màu xanh, hơn phân nửa đều có người ngồi, có thể nhìn thấy bóng người tu sĩ Trúc Cơ, nhưng tu sĩ Trúc Cơ không có tư cách ngồi, đều là đứng.
Vương Trường Sinh tới muộn một bước, ở góc tìm một cái ghế trống, ngồi xuống.
Sau khi đấu giá xong yêu đan bậc ba, nam tử trung niên lấy ra một cái hồ lô màu lam to bằng bàn tay.
Hắn cạy nắp bình, một luồng hàn ý thấu xương từ trong hồ lô màu lam trào ra, nhiệt độ cả hội trường nhanh chóng giảm đi.
“Một lọ linh dịch bậc ba trung phẩm Huyền Ngọc Hàn Dịch, vật ấy dùng Huyền Ngọc Băng Liên năm trăm năm làm thuốc chính, cộng thêm nhiều loại linh dược hàn thuộc tính phối trí thành, dùng để luyện chế đan dược bậc ba thích hợp nhất.”
“Huyền Ngọc Hàn Dịch!”
Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt như có chút đăm chiêu, dựa theo 《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》 ghi lại, nếu không có thiên địa linh thủy, có thể dùng linh dược phối trí linh thủy, thuộc tính băng hoặc thuộc tính thủy đều được, dùng linh thủy linh dược phối trí hiệu quả kém thiên địa linh thủy một ít, phụ trợ tu luyện là không có vấn đề.
Huyền Ngọc Hàn Dịch là dùng nhiều loại linh dược thuộc tính băng phối trí thành linh dịch, cũng có thể phụ trợ Vương Trường Sinh tu luyện.
“Giá khởi điểm ba vạn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ba ngàn.”
“Ba vạn!”
“Ba vạn ba!”
“Ba vạn sáu!”
...
Tu sĩ Kết Đan ở đây không ít, trong đó không thiếu luyện đan sư bậc ba, Vương Trường Sinh tham dự đấu giá, nhưng người khác kêu giá quá cao, giá rất nhanh đạt tới giá cao sáu vạn khối linh thạch.
Sáu vạn khối linh thạch, đã vượt qua giá của Huyền Ngọc Hàn Dịch, Vương Trường Sinh cũng chưa xa hoa đến mức cạnh tranh với luyện đan sư bậc ba, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Ngọc Hàn Dịch bị một lão già mặt mày hồng hào, mặc áo mãng bào màu đỏ đấu giá đi.
Nam tử trung niên lục tục lấy ra mấy món tài liệu bậc ba bán đấu giá, đều đấu được một cái giá cao.
Sau khi đấu giá xong một tấm da thú yêu thú bậc ba thượng phẩm, nam tử trung niên rung tay áo lên, một cái hộp gấm màu đỏ tinh xảo đẹp đẽ xuất hiện ở trên bàn ngọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT