“Con biết rồi, cha, nếu không phải ngài cẩn thận chỉ điểm, cộng thêm con luyện tập lượng lớn, con cũng sẽ không thành công luyện chế ra con rối thú bậc hai trung phẩm.”
Vương Thanh Thiến gật đầu nói, trên khuôn mặt tràn đầy kích động.
“Thanh Dương mấy ngày nữa là thành hôn, con là chị cả, tính tặng nó cái gì?”
Vương Thanh Thiến nghĩ nghĩ, cười nói: “Đệ đệ muốn Trúc Cơ, có chút khó khăn, con cho nó hai ngàn khối linh thạch làm quà đi! Ừm, tặng nó thêm con rối thú bậc hai trung phẩm này, cha thì sao!”
“Cho nó một viên Trúc Cơ Đan, nhưng cần trừ từ trong điểm công đức của nó, lại cho nó một khoản linh thạch, có thể Trúc Cơ hay không, phải xem cơ duyên cá nhân nó.”
Vương Thanh Dương là tứ linh căn, một viên Trúc Cơ Đan, cũng không biết hắn có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ hay không.
“Sẽ, đệ đệ khẳng định sẽ tiến vào Trúc Cơ kỳ.”
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Hy vọng thế! Được rồi, con trở về nghỉ ngơi đi! Vi phụ có việc cần làm rồi.”
“Vâng, con gái cáo lui.”
Vương Thanh Thiến đáp lại, cầm theo con rối thú bậc hai trung phẩm vừa luyện chế ra kia rời khỏi.
Năm ngày sau, cao thấp Vương gia tràn ngập không khí vui vẻ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trên chủ tọa, Vương Thanh Dương trang phục chú rể, dẫn theo tân nương lạy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Tống Vịnh Yên được người ta đưa về phòng tân hôn, Vương Thanh Dương kính rượu khách khứa, uống không ít linh tửu, mặt đỏ bừng.
Vương Thanh Dương uống ngà ngà say, cũng may hắn còn giữ được tỉnh táo, tự mình đi vào phòng tân hôn.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh Dương liền dẫn theo Tống Vịnh Yên tới thỉnh an kính trà vợ chồng Vương Trường Sinh.
“Sau khi thành thân, đã là người lớn rồi, không thể giống như trước, nôn nóng hấp tấp nữ., Vịnh Yên, tình huống Thanh Dương con cũng biết, ta có ba đứa con trai, Thanh Dương là một đứa nhỏ nhất, con nếu gả cho Thanh Dương, cần cùng nhau cố gắng với nó, vợ chồng đồng lòng làm gì cũng thành. Nhà mẹ đẻ con của hồi môn một lọ Tử Ngọc Linh Thủy, ta bảo mẹ con thu, chờ các con tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, cần trùng kích Trúc Cơ kỳ, lại cho các con linh vật Trúc Cơ.”
Vương Trường Sinh uống xong trà của con dâu, lời nói thấm thía.
Vương Thanh Dương và Tống Vịnh Yên tự nhiên sẽ không nói không, liên thanh đáp ứng.
Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, liền bảo bọn họ lui xuống.
“Nương tử, khi ta không có mặt, trong nhà nàng để ý thêm chút.”
Vương Trường Sinh tính mang trả linh thạch nợ Thái Nhất tiên môn trước, để tránh liên lụy Vương Minh Nhân.
Địa hỏa linh mạch bậc hai thượng phẩm kia bán sáu vạn khối linh thạch, Uông Như Yên bán hết đại bộ phận tài vật trên người, có sáu vạn khối linh thạch, phòng kho gia tộc có thể lấy ra hai vạn.
Mỗi gia tộc đều sẽ tích trữ một ít tài nguyên, chuẩn bị cho mọi tình huống, Vương gia cũng cất giữ một đám tài nguyên tu tiên, đều là con rối thú bậc hai, pháp khí, đan dược, cờ trận, tài liệu luyện khí, phù triện cũng có, số lượng không nhiều. Bây giờ nợ nần đè đầu, bán đi hơn phân nửa tài nguyên tu tiên tích trữ, linh dược và đan dược giữ lại bộ phận, đạt được sáu vạn khối linh thạch, miễn cưỡng gom đủ hai mươi vạn linh thạch.
Lễ mừng Kết Đan và lễ mừng của Vương Thanh Dương dùng đi không ít linh thạch, cũng may Uông Như Yên mượn nhà mẹ đẻ hai vạn khối linh thạch, duy trì gia tộc vận chuyển không có vấn đề.
Ngoài ra, trên người Vương Trường Sinh còn có một cây Kim Diễm Quả và tám trái Kim Diễm Quả, hẳn là có thể bán được hơn hai mươi vạn, thăng cấp linh mạch bậc ba, cần bốn mươi vạn linh thạch, còn thiếu hơn một nửa, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Phu quân, chàng yên tâm đi! Phương diện linh thạch, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, mau chóng gom đủ bốn mươi vạn linh thạch.”
Sắc mặt Uông Như Yên nghiêm túc. Gia tộc thật sự quá nghèo, thủ địa bàn cố định, không có bao nhiêu thu nhập thêm vào, chỉ có thể đau khổ tích góp.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, dặn dò vài câu, rời khỏi Thanh Liên sơn trang.
Sau khi Vương Trường Sinh rời khỏi, Uông Như Yên gọi tu sĩ Trúc Cơ trong tộc vào phòng nghị sự. Vương Thanh Khải đang trùng kích Trúc Cơ kỳ, Uông Như Yên tạm quyền chức gia chủ, Vương Trường Cảnh tích góp không ít điểm công đức, cộng thêm điểm công đức Vương Thanh Thuân tích góp, vừa vặn đổi được một viên Trúc Cơ Đan, cũng đang trùng kích Trúc Cơ kỳ.
Vương Thanh Sơn chưa xuất quan, Vương Trường Hoán đã xuất quan.
Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí, Vương Trường Hào, Vương Thanh Vân, Vương Trường Hoán và Uông Như Yên bảy người tụ lại một chỗ, Uông Như Yên sắc mặt nghiêm túc.
“Linh mạch của gia tộc không đủ để duy trì phu quân tu luyện, tấn thăng linh mạch bậc ba cần bốn mươi vạn linh thạch, tài nguyên tu tiên gia tộc tích lũy, bán đi hơn phân nửa, mới đủ trả nợ Thái Nhất tiên môn, bốn mươi vạn linh thạch này, chỉ có thể là chúng ta mọi người cùng nhau cố gắng. Ta đã tính, một bộ cờ trận bậc hai ít nhất có thể kiếm ba ngàn, bát ca nếu cố gắng, một năm hẳn là có thể luyện chế ba bộ cờ trận bậc hai, tiếp cận một vạn khối linh thạch. Thanh Thiến luyện chế con rối thú bậc hai trung phẩm, một năm có thể luyện chế ra bốn con, có thể kiếm hơn bốn ngàn khối linh thạch. Thanh Vân có thể luyện chế ba loại phù triện bậc hai hạ phẩm, một năm cũng có thể kiếm ba ngàn khối linh thạch. Ta có thể luyện chế phù triện bậc hai trung hạ phẩm, một năm có thể kiếm hơn bảy ngàn khối linh thạch, vậy là hai vạn tư, cộng thêm tộc nhân khác sáng tạo lợi nhuận, một năm hẳn là có bốn vạn khối linh thạch, mười năm có thể gom đủ phí dụng tấn thăng linh mạch. Ta biết như vậy sẽ ảnh hưởng mọi người tu luyện, nhưng gia tộc bây giờ cần gấp linh thạch, chúng ta cần đoàn kết nhất trí, hợp sức gom ra bốn mươi vạn linh thạch tấn thăng linh mạch.”
Uông Như Yên cho nhiệm vụ rất nặng, như vậy, tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi, hầu như không có bao nhiêu thời gian tu luyện. Vương Trường Nguyệt còn tốt, chỉ là chia cho tài liệu bày trận, giao cho Vương Trường Hoán luyện chế thành cờ trận trận bàn.
“Mẹ, con thì sao! Con một năm cần kiếm bao nhiêu linh thạch?”
Vương Thanh Chí có chút lo lắng hỏi, linh thảo trong thời gian ngắn không trưởng thành được, linh ngư một năm cũng không có cách nào bán ra, cần nuôi hai ba năm.
Vương Trường Hào nhíu mày, nói: “Cửu tẩu, đệ tổ đội săn giết yêu thú, ở Ngụy quốc, một năm nhiều lắm hơn ba ngàn khối, săn giết yêu thú cần mua đan dược, phù triện, linh khí hư hao cần tu bổ, tiêu hao cũng không nhỏ, còn cần cân nhắc tình huống tộc nhân thương vong.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT