“Nhị thập nhất thúc, thúc ở phòng nghị sự trước, trong thời gian này đừng gặp mặt bất luận kẻ nào, cái này là tốt cho gia tộc, hy vọng thúc có thể hiểu, cháu sẽ tìm một chỗ an trí thúc thật tốt.”

Vương Minh Giang mặt đầy cay đắng, gật gật đầu: “Không có vấn đề, ta biết nặng nhẹ. Trường Sinh, Tráng Thần Dịch còn có một phần ba, cháu nhận lấy đi! Có lẽ cháu có thể xem xét nội dung bên trong ngọc thạch truyền thừa, như vậy Trường Phong cũng không tính là chết vô ích.”

Hắn lấy ra một bình sứ màu trắng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Phong chết, đổi lấy ngọc thạch truyền thừa cùng Tráng Thần Dịch, Vương Minh Giang áy náy khó yên, không dám độc chiếm Tráng Thần Dịch.

Vương Trường Sinh cũng không chối từ, nhận bình sứ màu trắng.

Đi ra khỏi phòng nghị sự, Vương Trường Sinh tìm được Vương Thanh Khải, hỏi hắn tình huống trong tộc.

Vương Thanh Khải hôm nay đã ngồi vững vị trí gia chủ tạm quyền, xử lý công việc gia tộc gọn gàng ngăn nắp.

Biết được Vương Thanh Sơn và Vương Trường Hào săn giết yêu thú, mang về một viên Trúc Cơ Đan, Vương Trường Sinh rất vui vẻ, có chút đau lòng là, đã chết mất mười hai tộc nhân Luyện Khí kỳ.

“Thanh Khải, tin tức Minh Giang thúc trở về, không thể truyền ra ngoài, lại càng không cho phép nói cho người khác, Trường Thái cũng tương tự, việc này liên quan trọng đại, trừ mấy người chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể được Minh Giang thúc từng trở về.”

Vương Trường Sinh trịnh trọng dặn dò.

Vương Thanh Khải gật gật đầu, nói: “Cháu biết rồi, cửu thúc.”

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, nâng bước đi về phía chỗ ở.

Vương Thanh Viễn đang báo cáo với Uông Như Yên cái gì, Uông Như Yên cũng đã xuất quan, vẫn là Trúc Cơ tầng năm.

Nàng vừa xuất quan, lập tức bảo Vương Thanh Chí tìm đến Vương Thanh Viễn, hỏi tình huống Vương Bình An.

Vương Bình An không có linh căn, nhưng chung quy là một miếng thịt trên người nàng rơi xuống, trong lòng nàng luôn nhớ đứa con trai này.



“Cửu thẩm, cháu đã tra, ba đứa con của Bình An, đều không có linh căn.”

Vẻ mặt Uông Như Yên có chút ảm đạm, gật gật đầu, hỏi: “Không sao, cháu làm tốt lắm. Thanh Viễn, Bình An bên kia, cháu để ý nhiều hơn.”

“Cháu biết rồi, cửu thẩm, cháu sẽ lưu tâm. Cháu đã đề nghị Bình An cưới hai người thiếp, cha mẹ các nàng đều là người tu tiên, tỷ lệ sinh ra người tu tiên lớn hơn một chút.”

Vương Thanh Viễn biết Uông Như Yên hy vọng Vương Bình sinh ra con cái có được linh căn, liền đề nghị Vương Bình An nạp thiếp.

“Có thể sinh ra người tu tiên tốt nhất, không thể cũng không sao, ta chỉ hy vọng đứa nhỏ này bình an, sống lâu trăm tuổi. Nói tới, tuổi Thanh Viễn cháu cũng không nhỏ nữa nhỉ! Cũng nên thành thân rồi, có nhìn trúng cô nương nhà ai hay không? Cửu thẩm làm chủ cho cháu.”

Vương Thanh Viễn vẫn luôn hỗ trợ chiếu cố Vương Bình An, Uông Như Yên tính giúp hắn tìm một hôn sự tốt.

Vương Thanh Viễn làm người ổn trọng, làm không ít cống hiến cho gia tộc, nhưng không có công lớn, rất khó đạt được Trúc Cơ Đan, hắn quản lý tài vụ gia tộc, muốn lập công lớn thật đúng là không dễ dàng.

Hắn đã hơn năm mươi tuổi, lấy tình huống trước mắt của gia tộc, rất khó cho hắn một viên Trúc Cơ Đan.

Vương Thanh Viễn cũng biết, mấy năm nay, hắn chiếu cố Vương Bình An, tâm tư tu luyện phai nhạt đi rất nhiều, cũng muốn thành gia lập nghiệp rồi.

“Cháu cũng muốn thành thân, nhưng cháu lớn tuổi, sợ là không có ai để ý cháu.”

Uông Như Yên cười khẽ một cái, nói: “Xem cháu nói gì kìa, cái gì lớn tuổi, hôn sự của cháu bao ở trên người cửu thẩm, ta nhất định chọn cho cháu một hôn sự hài lòng.”

Vương Thanh Viễn giúp nàng chiếu cố Vương Bình An nhiều năm, bánh ít đi, bánh quy lại, nàng tự nhiên phải tìm cho Vương Thanh Viễn một hôn sự tốt.

“Tuổi của Thanh Viễn là không nhỏ nữa, nên thành thân rồi.”

Tiếng Vương Trường Sinh chợt vang lên, đi đến.



Vương Thanh Viễn nhìn thấy Vương Trường Sinh, vội vàng hành lễ, cười nói: “Cháu chúc mừng cửu thúc xuất quan.”

“Nghi thức xã giao thì miễn, hôn sự của cháu, bao ở trên người cửu thúc cửu thẩm. Thanh Viễn, cháu làm không ít cống hiến cho gia tộc, nhưng tình huống trước mắt của gia tộc cháu cũng hiểu biết, cháu muốn đạt được Trúc Cơ Đan, thật sự không dễ dàng, nhưng tìm cho cháu một hôn sự tốt, vẫn là không có vấn đề.”

“Cháu biết tình huống của mình, hôn sự kính nhờ cửu thúc cửu thẩm, cháu không quấy rầy cửu thúc cửu thẩm nữa.”

Vương Thanh Viễn cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, thành khẩn nói.

Hắn tích góp không ít điểm cống hiến, tự nhiên không hy vọng đưa vào trong quan tài.

Sau khi Vương Thanh Viễn rời khỏi, Vương Trường Sinh do dự mãi, phóng ra một màn cách âm, nói cho Uông Như Yên chuyện Vương Minh Giang cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn.

Một người kế ngắn, hai người kế dài, Vương Trường Sinh muốn nghe ý kiến của Uông Như Yên. “Minh Giang thúc điên rồi sao? Làm ra loại chuyện này, phu quân, chàng phải nhanh một chút Kết Đan mới được, nếu không một ngày nào người Thái Nhất tiên môn tìm tới cửa, vậy thì phiền toái.”

Uông Như Yên cau mày nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Bọn họ lúc trước đối phó Tần gia, cho dù xảy ra chuyện, cắn chết không nhận, còn có Bách Linh môn có thể cản, nếu chuyện cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn bại lộ, cũng không ai ra mặt thay Vương gia.

Vương Trường Sinh phải mau chóng Kết Đan, càng nhanh càng tốt, sự việc bại lộ, còn có thể bỏ xe giữ tướng.

“Ta từng hỏi Thanh Khải, trong tộc tích tụ còn có bốn vạn khối linh thạch, nhưng bổng lộc của tu sĩ Trúc Cơ đã khất nợ nhiều năm, bốn vạn linh thạch này còn chưa đủ trả nợ, càng đừng nói mua linh vật Kết Đan.”

Tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia càng ngày càng nhiều, căn bản không lấy ra được đủ linh thạch nuôi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ.

Tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia phần nhiều là Trúc Cơ tầng ba trở xuống, bổng lộc hàng năm một ngàn linh thạch, lấy Vương Thanh Vân làm ví dụ, nàng là chế phù sư bậc hai hạ phẩm, trừ bổng lộc hàng năm một ngàn linh thạch, nàng chế tạo ra mỗi một lá bùa bậc hai, đều có thể đạt được một khoản linh thạch, lợi nhuận hàng năm của gia tộc chỉ là ba bốn ngàn linh thạch, mà tu sĩ Trúc Cơ của Vương gia có nhiều tới mười mấy người, căn bản nuôi không nổi, cũng may là cùng tông cùng tộc, tiền trả một ít, khất nợ một ít, mấy năm nay tích lũy, linh thạch khất nợ nhiều tới mười mấy vạn, nếu môn phái tu tiên, đã sớm suy sụp.

“Phu quân, không bằng chúng ta đi tìm Minh Nhân thúc một chút, Minh Nhân thúc kiến thức rộng rãi, xem hắn có biện pháp gì hay không?”

Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ do dự, nói: “Minh Giang thúc cướp giết đệ tử Thái Nhất tiên môn, chúng ta còn đi Thái Nhất tiên môn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play