Sau khi hội đấu giá kết thúc, Vương Trường Nguyệt và Vương Thanh Thiến rời khỏi Bạch Long cốc, Vương Trường Nguyệt quay về Vương gia bảo, Vương Thanh Thiến quay về phường thị Thanh Nguyệt.

Ngô quốc, núi Thiên Tuyền.

Vương Trường Hào và Vương Thanh Sơn xuất hiện ở tiệm tạp hoá Vương thị, một nữ tử váy xanh tiếp đãi bọn họ.

“Vương tiểu hữu, ông của ngươi có nhà không? Chúng ta tìm hắn có chút việc.”

Vương Thanh Sơn khách khí nói.

“Hai vị tiền bối, ông nội bế quan rồi, không gặp khách, xin lỗi.”

Vương Trường Hào có chút thất vọng, gật gật đầu: “Vậy được rồi! Chúng ta ngày khác lại đến.”

Hắn vốn đang muốn mua của Vương Lâm một bộ trận pháp bậc hai, Vương Lâm đã bế quan, chỉ có thể từ bỏ!

Nửa khắc đồng hồ sau, mười người bọn Vương Trường Hào xuất hiện ở chân núi.

Vương Thanh Sơn lưu luyến không nỡ nhìn núi Thiên Tuyền một lần, thả ra một con thuyền bay màu xanh, đi lên.

Sau khi mọi người đều đã đi lên, Vương Thanh Sơn bắt pháp quyết, thuyền bay màu xanh tỏa sáng rực rỡ, chở bọn họ bay về phía bầu trời.

Xuân đi thu đến, năm năm thời gian rất nhanh đã trôi qua. Sân nhà yên tĩnh nào đó, người nhà Vương Thanh Chí đang ăn cơm.

Một nhà năm người, trừ vợ chồng Vương Thanh Chí cùng Tề San San, còn có Vương Thu Hồng, Vương Thu Sương và Vương Thu Minh.

Vương Thu Hồng năm nay mười tuổi, Vương Thu Sương chín tuổi, Vương Thu Minh là con trai thứ ba của Vương Thanh Chí, năm nay sáu tuổi.

Hai con trai một con gái, đều là tam linh căn.

Vương Thanh Chí nhìn con cái mình, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều.

Một tiếng gọi ầm ĩ dồn dập chợt vang lên: “Thất đệ, đệ có đây hay không?”

Vương Thu Hồng nhíu mày, nói: “Là lục ca, hắn lại tới nữa, muội muội, đệ đệ, hai đứa mau ăn, bằng không hắn lại ăn hết đồ ăn của chúng ta.”

“Thu Hồng, nói như thế nào vậy! Lục ca của con cũng không phải người ngoài, sao con có thể nói lời này!”

Vương Thanh Chí cau mày khiển trách.

Vương Thu Sương bĩu môi, nói: “Cha, lục ca luôn đến vào lúc chúng ta dùng bữa chiều, mỗi lần đều ăn hết đồ ăn của chúng ta.”



Tề San San trừng mắt nhìn Vương Thu Sương một cái, giận dữ nói: “Ăn hết, mẹ làm tiếp là được, tam bá công của các con bình thường không thiếu làm đồ ăn ngon cho các con, các ngươi chẳng lẽ đã quên?”

“Đúng thế, ta lần này là mang theo thức ăn đến.”

Vừa dứt lời, một thiếu niên dáng người béo lùn đi vào.

Thiếu niên mặc một bộ đồ màu vàng rộng thùng thình, cái bụng căng tròn, tựa như có thể làm đứt đai lưng bất cứ lúc nào, khuôn mặt trắng nõn, tròn tròn, hai bàn tay múp míp thịt, tràn ngập cảm giác thịt.

Đây là Vương Thu Hâm con trai Vương Thanh Trạch.

Trên tay Vương Thu Hâm xách một hộp thức ăn tinh xảo, nhìn món ngon trên bàn cơm, nuốt nước miếng.

“Cửu thúc cửu thẩm, thất đệ, bát muội, cửu đệ, ông nội bảo con mang đồ ăn ngon đến đây cho mọi người.”

Vương Thu Hâm xách hộp thức ăn trên tay, thành khẩn nói.

Vương Thanh Chí gật gật đầu, cười nói: “Tam bá quá khách khí rồi. Thu Hâm, con còn chưa dùng bữa tối nhỉ! Đến, ngồi xuống cùng nhau ăn một chút, nương tử, đi xới cơm cho Thu Hâm.”

Tề San San đáp, muốn đi về phía nhà bếp.

“Không cần, cửu thẩm, cháu tự làm là được rồi, loại việc nhỏ này không phiền người.”

Vương Thu Hâm buông hộp thức ăn xuống, từ trong lòng lấy ra một cái bát to màu vàng to bằng quả dưa hấu, bước nhanh chạy về phía nhà bếp.

“Cha, mẹ, xem kìa, con nói thế nào rồi, lục ca ngay cả bát cũng mang đến, bát của hắn lớn như vậy, một bát của hắn bằng mười bát của bọn con.”

Vương Thu Sương chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui nói.

Vương Thanh Chí trừng mắt, khiển trách: “Không cho nói loại lời bất lợi cho đoàn kết này, người một nhà, ăn mấy bát cơm làm sao vậy, lục ca con lần này xách theo thức ăn tới đây, tam bá là linh trù sư bậc một, đồ ăn hắn làm ăn rất ngon.”

Tề San San mở ra hộp thức ăn, bưng thức ăn bên trong ra, năm món ăn một món canh, vẫn là nóng hổi.

Nhà bếp, Vương Thu Hâm cầm cái bát to của riêng mình, xới cơm vào bên trong, thẳng đến lúc xới đầy bát to, nó mới hài lòng đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra ngoài, một thanh niên áo lam đi tới trước mặt, chính là Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh lần này bế quan bảy năm, mượn dùng Huyền Băng Hàn Thủy giúp, thuận lợi tiến vào Trúc Cơ tầng chín.

Hắn nhìn thằng nhóc mập trước mắt, mặt đầy nghi hoặc, có chút không xác định nói: “Ngươi là Thu Hồng?”

Vương Thu Hồng lúc nhỏ đã thích bốc đồ ăn, bảy năm không gặp, vậy mà béo thế này rồi.

Vương Thu Hâm cảm nhận được trên người Vương Trường Sinh tản mát ra linh áp cường đại, đảo tròng mắt, hai tay ôm bát to, cúi người hành lễ, nói: “Cháu Vương Thu Hâm bái kiến cửu thúc công, phụ thân của cháu là Vương Thanh Trạch.”



Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nghi hoặc nói: “Cháu là cháu nội của tam ca, sao cháu lại chạy đến nơi đây?”

Vương Thu Hâm ngượng ngùng cười, nói: “Ông nội bảo cháu đưa chút đồ ăn cho cửu thúc, cửu thúc bảo cháu ngồi xuống cùng nhau ăn, cháu liền ăn một chút. Cửu thúc công, ngài ăn chưa?”

Hắn đưa cái bát to trên tay tới trước mặt Vương Trường Sinh, cơm trong suốt lấp lánh tản mát ra một mùi thơm mê người.

“Cháu có tấm lòng hiếu thảo vậy là đủ rồi, cháu giữ lại ăn đi!”

Vương Trường Sinh cười khẽ một cái, nâng bước đi ra ngoài.

Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Vương Thanh Chí cùng Tề San San vội vàng đứng lên, trăm miệng một lời nói:

“Chúc mừng phụ thân đại nhân xuất quan.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, ánh mắt dừng ở trên thân ba người bọn Vương Thu Hồng.

Vương Thanh Chí hiểu, chỉ vào ba người bọn Vương Thu Hồng giới thiệu: “Cha, đây là Thu Hồng, Thu Sương, Thu Minh, đều là cháu nội của người.”

“Cháu ra mắt tổ phụ, chúc mừng tổ phụ xuất quan.”

Ba người bọn Vương Thu Hồng cúi người hành lễ, trăm miệng một lời.

Nhìn ba đứa cháu nội của mình, vẻ mặt Vương Trường Sinh cưng chiều, hắn bế Vương Thu Minh, ngồi xuống: “Cháu tên Thu Minh phải không! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tổ phụ, cháu sáu tuổi rồi, cháu đã là Luyện Khí tầng một.”

Vương Thu Minh có chút đắc ý nói.

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Thu Minh Luyện Khí tầng một rồi? Không tệ, cần tu luyện chăm chỉ hơn, không thể buông lỏng, biết chưa?”

“Cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng tu luyện, tổ phụ.”

Vương Thu Minh gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

“Thực ngoan, không hổ là cháu ngoan của tổ phụ.”

Vương Trường Sinh hôn Vương Thu Minh một cái, vẻ mặt hiền từ.

Đúng lúc này, Vương Trường Thái bước nhanh đi đến, nhìn thấy Vương Trường Sinh, ánh mắt hắn lộ ra vài phần vui mừng, trịnh trọng nói:

“Cửu ca, nhị thập nhất thúc đã trở lại, bây giờ ở phòng nghị sự, huynh tốt nhất đi qua một chuyến, có chuyện lớn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play